Chương 2338
“Khiết Khiết, cô gái kia là bạn em, chị cảm thấy em nên đi nói cho bạn mình, không thể để bạn em tiếp tục bị Tư Đồ Không lừa nữa.” Trước giờ tích cách của Sở Bách Hà luôn hấp tấp, chuyện như vậy cô ta hoàn toàn không thể nhẫn được.
Trong lòng Tô Khiết cũng rất tức giận, có trong nháy mắt cô cũng muốn gọi điện thoại cho Liễu Ảnh, nói cho Liễu Ảnh biết, nhưng Tô Khiết vẫn nhịn xuống.
Thái độ của Tư Đồ Không lúc trước làm cho cô hiểu được, dù năm năm trước xảy ra chuyện gì, hiện tại Tư Đồ Không thật sự để ý Liễu Ảnh.
Nếu hiện tại Tư Đồ Không yêu Liễu Ảnh, bằng lòng cho Liễu Ảnh hạnh phúc, cô thật sự phải phá hoại tất cả sao?
Hơn nữa bây giờ cô còn không biết rốt cuộc Liễu Ảnh có tâm tư gì với Tư Đồ Không, dù sao hai người ở bên nhau năm năm, nói không có tình cảm là khẳng định không có khả năng.
“Chuyện tình cảm người ngoài cuộc không nên can dự.” Hiện giờ trong lòng Tô Khiết cũng rất rối bời, loại tình huống này cô cũng không biết phải nên nói gì với Liễu Ảnh. Nhưng trong lòng cô chắc chắn một điều, cô không muốn Liễu Ảnh đau khổ.
“Xem tình hình trước vậy.” Tô Khiết lo lắng bản thân đột nhiên nhúng tay vào sẽ càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm Liễu Ảnh càng thêm khó xử. Trước đó Tư Đồ Không đã bày tỏ tình cảm với cô ấy, cho nên bây giờ Tô Khiết lựa chọn nhìn theo diễn biến của sự việc trước.
“Tôi đồng ý quan điểm của Khiết Khiết, xác thực trong chuyện tình cảm người ngoài cuộc can dự vào sẽ không tốt, chỉ sợ sẽ càng làm mọi chuyện trở nên rối tung mà thôi. Tôi cảm thấy chúng ta nên cho Tư Đồ Không một cơ hội, nói không chừng hai người sẽ có một cái kết tốt đẹp.” Bùi Vũ Ninh là bạn của Tư Đồ Không, vì vậy cô vẫn nên đứng về phía Tư Đồ Không thiên vị một chút.
Tô Khiết nghe Bùi Vũ Ninh nói, đôi mắt chợt sáng lên. Hoặc là, trong lòng cô cũng mong chờ chuyện tình cảm này sẽ có một cái kết đẹp, cô hy vọng Liễu Ảnh sẽ được hạnh phúc.
Về Tư Đồ Không, không phải anh ta đang tính kế gì đó chứ? Thật sự không phải muốn trả thù gì đó chứ? Nếu thật là như vậy mà Liễu Ảnh lại không hề biết sự tình thì ngay bây giờ cô sẽ đi nói chuyện này cho Liễu Ảnh, nhưng cô sợ làm như vậy sẽ khiến Liễu Ảnh đau khổ.
Không, đến lúc đó Liễu Ảnh có thể sẽ suy sụp, vì thế nên Tô Khiết vẫn quyết định trước không nói cho cô ấy biết.
“Trên đời này không có bức tường nào có thể cản được gió, có thể giấu được một thời gian nhưng không thể giấu được cả một đời.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô đương nhiên không tán đồng lời nói của Bùi Vũ Ninh.
“Tất nhiên tôi không tán thành cách lừa dối này, nhưng có đôi khi những lời nói dối thiện ý đối với mọi người đều tốt hơn.” Bùi Vũ Ninh là một người thẳng thắn, đối với cô việc lựa chọn cách nói dối để che đậy sự thật vẫn luôn là một việc rất hổ thẹn ghê tởm, nhưng về chuyện này cô cảm thấy không nên mạo hiểm đi vạch trần.
“Bách Hà, cô có từng nghe qua một câu nói này bao giờ chưa?” Bùi Vũ Ninh nhìn Sở Bách Hà, không hiểu ra sao hỏi một câu kỳ lạ.
“Câu gì chứ?” Sở Bách Hà khẽ nhíu mày, mông lung không hiểu.
“Nếu anh lừa em, vậy thì mong anh hãy lừa em cả một đời.” Bùi Vũ Ninh đối với phương diện tình cảm vẫn luôn hơi chậm nhiệt không hiểu rõ lắm. Khó có được lại nói ra một câu tình cảm làm cảm động lòng người như vậy.
Anh Phó ngồi ở một bên không lên tiếng, lúc này ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của người con gái này hóa ra lại thấp như vậy?