Chương 2271

Anh Phó từ từ di chuyển ly rượu đang cầm lên môi, nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ phản chiếu gương mặt anh, đường nét mờ mờ ảo ảo, nhưng ánh mắt anh lại nặng nề.

Anh thấy rõ ràng trong đôi mắt kia hiện lên một tia quyết đoán, càng giống như một con sói săn mồi.

Đúng vậy, cho dù biết trong lòng cô không có anh, cho dù biết cô luôn muốn bên cạnh đàn anh yêu quý, cùng người đó chắp cánh bay, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.

Đúng vậy, chỉ là không muốn buông tay.

Không thể buông tay.

Bùi Vũ Ninh nghe Miêu Ngôn nói xong, kinh ngạc đến mức quên phản ứng, thậm chí còn tự hỏi mình có nghe nhầm không?

Hay do mình đang nằm mơ.

“Em đã hoàn thành nhiệm vụ lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không trở về, anh rất lo lắng, thế nên anh qua đây tìm em.” Ánh mắt Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, cô đã đi theo anh ta lâu như vậy.

Anh biết quá rõ về Bùi Vũ Ninh.

Khi nhìn thấy phản ứng của Bùi Vũ Ninh, hiểu rằng sau khi cô nghe những gì mình nói thì vô cùng vui mừng, và cô hẳn rất hạnh phúc, thế mới nói, trong lòng Bùi Vũ Ninh vẫn thích anh ta.

Nếu vậy, anh ta cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cô vẫn thích anh, cô nhất định sẽ cùng anh trở về.

Chẳng cần biết Bùi Vũ Ninh không quay lại vì lý do gì, hiện tại anh ta đã đích thân tìm thấy cô, và Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ theo anh ta trở về.

“Đàn, đàn anh? Anh nói, anh cố ý đến tìm em?” Bùi Vũ Ninh lúc này quá bất ngờ và vô cùng sửng sốt, cô lắp bắp một hồi.

Đàn anh đặc biệt đến tìm mình?

Cô nghe có đúng không?!

Chắc chắn là không nghe nhầm đúng không?

Tô Khiết đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, là cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh sao?

Ai mà tin cho được?

Sau nhiều năm như vậy, nếu thực sự một lòng với Bùi Vũ Ninh, tại sao anh ta lại bỏ đi?

Bây giờ nói muốn quay lại là được chắc?

Đừng nói về quá khứ, mà chỉ nói về hiện tại, nếu anh ta thực sự cố ý đến tìm Bùi Vũ Ninh, tại sao lúc mới vào, anh ta không đến gặp cô đi?

Sở Bách Hà thực sự không nhịn được muốn chửi bới.

“Đúng vậy, là anh cố tình đến tìm em. Đã lâu rồi em không về. Anh rất lo lắng cho em.” Miêu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bùi Vũ Ninh, ngay cả một câu cũng nói mập mờ, điều đó khiến gương mặt anh ta thoáng ý cười.

“Đàn anh…” Lúc này lời nói của Miêu Ngôn đã quá rõ ràng, Bùi Vũ Ninh có thể chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nghe được lời đàn anh nói là lo lắng cho mình, trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút rung động.

Cô đã muốn quay lại từ lâu, chỉ là cô đã nói rõ với người đàn ông kia, trừ khi cô có thể thoát khỏi người đó, nếu không thì …

Bùi Vũ Ninh khi nghĩ đến những điều này, cô không khỏi cảm thấy chán nản, nếu biết thì trước đây cô không nên đồng ý với người đàn ông đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play