Chương 2253
“Đe dọa! Đây không phải là điều chị giỏi nhất sao?” Tô Khiết đương nhiên hiểu được tâm tư của Sở Bách Hà, nhìn đàn chị mỉm cười dịu dàng.
“Được rồi, được rồi, chuyện này chị rất giỏi, hơn nữa cũng rất thích thú.” Sở Bách Hà lập tức xốc lại tinh thần, uy hiếp mấy em trà xanh là chuyện cô thích thú nhất.
“Nếu cô ta có thể nghe lời, đêm nay không gây ra chuyện thì tốt.” Môi Tô Khiết hơi mím lại, sau đó thấp giọng nói thêm.
Hôm nay là yến tiệc của Ngụy Khang, cô thật sự không muốn phá hỏng.
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đứng dậy đi.” Sở Bách Hà bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Tô Khiết, chẳng qua đi uy hiếp một cô em trà xanh thôi sao? Đối với cô ấy là chuyện nhỏ như con thỏ.
Tô Khiết đi thẳng về phía bà Ngụy, khi Bùi Doanh dẫn Trình Nhu Nhu đến trứơc mặt bà Ngụy, cô cũng vừa hay đi đến bên cạnh bà ta.
Bùi Doanh sững sờ khi thấy Tô Khiết đột nhiên đi tới, rõ ràng có chút bất ngờ, hơn nữa cô ta cũng không hiểu mục đích Tô Khiết đột nhiên đi tới là gì.
Nhưng cô ta nghĩ tới Tô Khiết trước đây chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình, nên thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Bà Ngụy, đây là công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi.”
“Mấy ngày nay ta cũng nghe nói Quỷ Vực Chi Thành gần đây mới đón về một vị công chúa. Công chúa có thể đến dự yến tiệc thật là vinh hạnh của Ngụy Khang.” Người tới là khách, mà còn là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, bà Ngụy không thể thất lễ được.
Bà Ngụy vưa nói vừa nhìn Trình Nhu Nhu, trên khuôn mặt không có gì bất thường, nhưng trong lòng lại có vài mối hoài nghi, bà ta đã nghe con trai mình nói rất nhiều về thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, rằng thành chủ rất lợi hại, vị công chúa này trông lại chẳng ra làm sao.
Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt Bà Ngụy, vẫn chưa rõ nhân phẩm của vị công chúa này như thế nào, nhưng ánh mắt của cô ta luôn liếc ngang liếc dọc, cho thấy tâm thái không ổn định, cũng vô cùng thiếu tự tin.
Tất nhiên, Bà Ngụy chắc chắn sẽ không nói gì nhiều ở những nơi như vậy.
“Bà Ngụy khách sáo quá rồi.” Trình Nhu Nhu lịch sự gật đầu với bà ta, rồi ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết: “Tôi vừa thấy Bà Ngụy trút giận cho vị Tô Khiết này. Không biết quan hệ của hai người là gì?”
Trình Nhu Nhu nghĩ đến việc vừa rồi Bà Ngụy bảo vệ Tô Khiết như vậy, trong lòng vẫn luôn lo lắng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bắt đầu thăm dò! !
Đương nhiên, câu này của Trình Nhu Nhu không được coi là thăm dò, bởi vì cô ta hỏi quá thẳng thừng.
Bà Ngụy sững sờ, mặc dù bà ta nhìn ra, cô công chúa này cũng chẳng ra gì, nhưng bà ta không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy.
“Tôi vừa giới thiệu rồi, Tô Khiết là viên ngọc quý của nhà họ Ngụy chúng tôi.” Bà Ngụy rời mắt, nhìn sang phía Tô Khiết, trên mặt lộ rõ ý cười: “Nói như thế này mới đúng, trong mắt tôi, Tô Khiết còn quan trọng hơn cả viên trân châu.”
Bà Ngụy không biết vì sao cô công chúa này lại hỏi như vậy, nhưng bà ta nhìn thấy khi nãy, ánh mắt cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành nhìn Tô Khiết rõ ràng không thân thiện cho lắm.
Suy cho cùng, bà Ngụy cũng là một người thông minh, nếu như cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành này đã đặc biệt đến đây để thăm dò, vậy thì bà ta sẽ nói rõ ràng hơn một chút.
Trình Nhu Nhu nghe thấy lời này của bà Ngụy thì lập tức sửng sốt, sắc mặt rõ ràng thay đổi. Cô ta vốn dĩ là loại phụ nữ không có đầu óc, nên không biết cách che giấu cảm xúc của mình, vì thế phản ứng của cô ta đã bị bà Ngụy thu hết vào tầm mắt.
Đương nhiên, Tô Khiết cũng thấy rõ, thật ra ánh mắt đầu tiên khi Trình Nhu Nhu nhìn cô, cô đã cảm nhận rõ, Trình Nhu Nhu coi cô là kẻ thù. Mặc dù cô không biết vì sao Trình Nhu Nhu lại nhìn cô như nhìn kẻ thù như vậy? Nhưng cô biết rõ phán đoán của mình không sai.