Chương 2245
Liên tục có người nói vừa rồi đã xảy ra chuyện.
Vẻ mặt của ông Triệu trong lúc nhất thời vô cùng khó coi, không biết là do vợ mình gặp rắc rối hay là do cách làm của bà Ngụy.
Ông Triệu trầm mặc một hồi.
“Bà Ngụy, mọi việc nên lấy chữ hòa làm trọng, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tổn thương đến hòa khí.” Có người đứng ra giảng hòa, đối với đàn ông mà nói, đây đều là chuyện nhàm chán của phụ nữ, cũng không tính là chuyện gì lớn.
Để những chuyện nhỏ nhặt này làm tổn thương đến mối quan hệ thật sự không đáng.
“Chuyện nhỏ? Nhục mạ bêu xấu con tôi là chuyện nhỏ. Khiết Khiết nhà tôi là một đứa trẻ ngoan thế nào, dựa vào đâu mà phải chịu oan ức như vậy?”
Những chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng chuyện xúc phạm bêu xấu Khiết Khiết nhà bà, bà tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Bà Ngụy, hà tất phải thế?” Người bước ra giảng hòa lúc này nhìn thấy thái độ cứng rắn của bà Ngụy, vẻ mặt ông ta có chút mất tự nhiên, ông ta liếc nhìn khuôn mặt âm trầm của ông Triệu, suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Bà Ngụy, bà cũng biết bà Triệu là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của ông cụ Triệu. Con cháu bà chịu ủy khuất, bà Triệu cũng …”
Nhà họ Triệu cũng có chỗ đứng ở Cẩm Thành, người này cố ý lôi ông cụ Triệu ra, hy vọng bà Ngụy có thể nể tình ông cụ Triệu mà nhân nhượng một chút.
“Viên ngọc quý trong lòng bàn tay của nhà họ Triệu?” Chỉ là, lời nói giảng hòa này đã chạm vào vảy rồng của bà Ngụy.
“Bà ta là viên ngọc quý của nhà họ Triệu, Khiết Khiết cũng là viên ngọc quý của nhà họ Ngụy chúng tôi. Nhà họ Ngụy chúng tôi cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Thế mà hôm nay lại bị viên ngọc quý của nhà họ Triệu ức hiếp? Viên ngọc quý nhà chúng tôi đến phiên bà ta khi dễ sao? Đây là đạo lý gì chứ?”
Người kia sửng sốt, ánh mắt lóe lên, không ngờ rằng, ông ta chỉ là đứng ra thuyết phục bà Ngụy thế mà lại làm cho lớn chuyện hơn nữa.
Ông ta vốn tưởng rằng lôi nhà họ Triệu ra thì bà Ngụy sẽ nể mặt, nhưng không ngờ lại phản tác dụng.
Bà Ngụy này cứng đầu thật, không không thèm nghe bất cứ một lời khuyên nào, quyết tâm bảo vệ Tô Khiết đó.
Chỉ là, cho dù bà Ngụy muốn bảo vệ Tô Khiết cũng không thể làm như vậy, đây là bữa tiệc của Ngụy Khang bọn họ, bà Ngụy không hề kiêng kị mà gây chuyện thế này thì có ích gì với Ngụy Khang chứ?
Lúc này, Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu đang đứng trong đám đông, nhìn thấy rõ một màn này.
“Mối quan hệ của bà Ngụy và Tô Khiết có vẻ không đơn giản, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta chứ? Chúng ta có nên thay đổi kế hoạch không?” Trình Nhu Nhu nghĩ đến những kế hoạch của Bùi Doanh, trên mặt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
“Không cần, mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.” Vẻ mặt lúc này của Bùi Doanh có chút khó coi, cô ta thầm nghiến răng, giọng nói hiện rõ sự tàn nhẫn, cô ta đã thu xếp xong mọi chuyện, nhất định sẽ không để xảy ra bất kỳ tổn thất nào. Hôm nay phải để cho Tô Khiết thân bại danh liệt, phải khiến cho Tô Khiết trở thành kẻ xấu xí nhất, sau này cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Cho dù bà Ngụy có bảo vệ Tô Khiết cũng vô dụng, chỉ cần kế hoạch của cô ta suôn sẻ thì không ai có thể cứu được Tô Khiết.
Bùi Doanh nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến việc bà Ngụy bảo vệ Tô Khiết như vậy.
Vốn dĩ cô ta cho rằng ở Cẩm Thành không ai có thể giúp đỡ được Tô Khiết, nhưng không ngờ bà Ngụy lại bảo vệ Tô Khiết bằng cách này.
Vì sao? Vì sao mọi người đều bảo vệ Tô Khiết như vậy, cô ta có gì tốt?