Chương 2208
Quản gia Trọng tiếp tục thở dài một hơi: “Không tra ra được gì bất thường về thân phận Trình Nhu Nhu, đây cũng đã là chuyện hai mươi bốn năm trước rồi, có lẽ không có ai có thể sắp đặt tốt như vậy, hoặc là việc này cũng coi là trùng hợp. Tóm lại từ những tư liệu bây giờ tra được thì không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.”
“Nhắc tới Trình Nhu Nhu cũng là một kẻ đáng thương.” Quản gia Trọng lần nữa ngước mắt nhìn về phía thành chủ nhà mình, Trình Nhu Nhu cũng đúng là số khổ, từ nhỏ đã chịu không ít khổ, nếu Trình Nhu Nhu thật là con gái thành chủ, thành chủ nghe thấy con gái mình chịu khổ nhiều như vậy, còn không đau lòng chết sao.
Nhưng mà, lúc này Trương Minh Hoàng vẫn đang vẽ chân dung chính mình, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc khác lạ nào.
“Thành chủ, tôi vẫn luôn cho người theo dõi phía Trình Nhu Nhu, cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường. Mấy ngày gần đây cũng không phát hiện có ai liên hệ với Trình Nhu Nhu. Ông nói là người kia quá giảo hoạt, hay là che giấu quá sâu? Hay là chúng ta đoán sai rồi?” Lúc này quản gia Trọng không chắc chắn lắm, đặc biệt ông ta đã cho người điều tra nhiều như vậy, mà một điểm sơ hở cũng không có, khiến ý nghĩ ban đầu của ông ta cũng bắt đầu có chút dao động.
“Thành chủ, tôi đã cho người đi thăm dò bệnh viện năm đó mẹ Trình Nhu Nhu ở, mẹ Trình Nhu Nhu tên Lâm Mẫn. Tôi đã sai người tìm được bác sĩ Lý là bác sĩ phụ trách mẹ Trình Nhu Nhu năm đó, bác sĩ Lý nói Lâm Mãn rất xinh đẹp, rất dịu dàng, bác sĩ Lý nói Trình Nhu Nhu rất giống mẹ mình. Tôi đã cho mang chân dung thành chủ vẽ phu nhân cho bác sĩ Lý xem, bác sĩ Lý nói Lâm Mãn rất giống chân dung phu nhân.” Quản gia Trọng tiếp tục báo cáo, ông ta vừa nói, vừa quan sát phản ứng thành chủ nhà mình.
“Thành chủ, Trình Nhu Nhu có thể thật là… hay không?” Ngay từ đầu quản gia Trọng cũng không tin, nhưng mà điều tra lâu như vậy, một điểm sơ hở cũng không có, hơn nữa từng chuyện đều phù hợp như vậy, khiến quản gia Trọng không kìm được bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của bản thân.
Trình Nhu Nhu kia đúng là không đủ xuất sắc, không đủ ưu tú, nhưng đứa bé kia vừa ra đời đã không có ba mẹ, một mình từ nhỏ chịu nhiều khổ sở như vậy, ngay cả ấm no cơ bản nhất cũng không thể thỏa mãn, cũng không có một ngồi nhà ấm áp yên ổn, hơn nữa ngày nào cũng sống trong lo lắng sợ hãi.
Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh đó, còn có thể hi vọng xa vời cô xuất sắc cỡ nào?
“Trọng, ông nói một chút gần đây cô ta đang làm cái gì?” Trương Minh Hoàng ngừng động tác vẽ tranh, chuyển mắt nhìn về phía quản gia Trọng, đột ngột hỏi một câu.
“Hả?” Quản gia Trọng sửng sốt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Thành chủ là hỏi gần đây Trình Nhu Nhu đang làm cái gì sao?” Quản gia Trọng lấy lại tinh thân, lại không kìm được hỏi một câu.
Trương Minh Hoàng không nói gì, chỉ khẽ điểm một cái vào bức họa, trên giấy vẽ lưu lại một vệt mực.
“Gần đây, cô ấy tham gia một số bữa tiệc, quen mấy người bạn, cũng không làm chuyện gì đặc biệt.” Tất nhiên quản gia Trọng cũng chú ý đến tình hình của Trình Nhu Nhu, biết gần đây Trình Nhu Nhu vẫn luôn tham gia một vài bữa tiệc.
“Vẻn vẹn chỉ có mấy ngày mà cô ta đã tham gia năm bữa tiệc”. Trương Minh Hoàng cầm bút vẽ, tiếp tục bắt đầu vẽ bức tranh của ông ta.
Lời này của Trương Minh Hoàng rất thong thả, âm thanh cũng rất bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc khác thường nào, dường nhua cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Nhưng quản gia Trọng hiểu rõ thành chủ nhà mình, xưa nay thành chủ nhà mình không bao giờ nói lời vô nghĩa.
“Những cô gái trẻ tuổi đều thích náo nhiệt, có lẽ cô ấy chỉ muốn quen thêm vài người bạn mà thôi.” Ánh mắt quản gia Trọng lóe lên, bất giác giải thích một câu. Sau khi điều tra được một số tư liệu liên quan tới Trình Nhu Nhu, trong lòng ông ta ít nhiều có chút thông cảm với Trình Nhu Nhu. Hơn nữa, tài liệu tra được không hề có sơ hở nào, nên trong lòng ông ta thật có chút dao động, có dao động thì tất nhiên sẽ theo bản năng che chở.