Chương 2204
Bà cụ Đường hiểu rõ cách làm người của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, bà cũng từng lo Tô Khiết gả vào nhà họ Nguyễn rồi sẽ bị hai ông bà nhà họ Nguyễn ăn hiếp, nhưng bây giờ con của Nguyễn Hạo thần và Khiết Khiết cũng đã lớn như vậy rồi, bà cũng không thể nào ngăn cấm bọn họ được.
“Không phải vì bọn họ.” Tuy ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn luôn rất quá đáng, nhưng từ trước đến giờ Tô Khiết chưa bao giờ cãi nhau với Nguyễn Hạo thần vì chuyện của hai ông bà nhà họ Nguyễn.
“Vậy thì vì sao? Không phải dạo gần đây tình cảm của con và Hạo thần vẫn rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ nó cũng đã biết chuyện con cái, còn cái gì hay mà hiểu lầm nữa?” Bà cụ Đường lại càng khó hiểu.
“Cậu ba Nguyễn đã biết chuyện của Vũ Kỳ, nhưng cậu ba Nguyễn vẫn chưa biết Minh Hạo là con của anh ta, cậu ba Nguyễn hiểu lầm Khiết Khiết vì Minh Hạo.” Sở Bách Hà tiếp tục giải thích.
“Nó hiểu lầm Minh Hạo? Nó hiểu lầm Minh Hạo là con của con và một thằng đàn ông khác hả?” Bà cụ Đường ngẩn ra, trên mặt đột nhiên có chút tức giận: “Cái thằng nhóc khốn nạn này lại dám hiểu lầm con chuyện này, bà chắc chắn sẽ không tha cho nó.”
Tô Khiết: “…”
Sở Bách Hà: “…”
Đường Minh Hạo vừa mới bò ra khỏi thùng: “…”
“Bà cụ Đường, trí tưởng tượng của bà phong phú thật.” Sau khi Sở Bách Hà lấy lại tinh thân, lập tức bật cười: “Nếu cậu ba Nguyễn dám hiểu lầm chuyện này, không cần bà ra tay, con sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ta.”
“Vậy nó còn hiểu lầm chuyện gì nữa?” Bà cụ Đường cũng cảm thấy chuyện này cũng không có khả năng quá cao, Nguyễn Hạo thần là một người rất thông minh, không thể nào hiểu lầm chuyện này được.
“Nguyễn Hạo thần hiểu lầm con là người tình bên ngoài của mẹ.” Đường Minh Hạo cuối cùng cũng bò ra khỏi thùng đi đến, bổ sung thêm một câu trả lời, câu trả lời này của Đường Minh Hạo cũng đã quá rõ ràng.
“Cái thằng nhóc ngốc kia, bình thường trông rất thông minh, sao đến lúc quan trọng này lại ngốc thế, Minh Hạo mới bao lớn, nó…” Bà cụ Đường đột nhiên dừng lại, nhớ ra điều gì đó: “Không lẽ Nguyễn Hạo thần vẫn chưa gặp Minh Hạo sao?”
“Vâng, vẫn chưa gặp, bé Hạo nói bây giờ vẫn chưa muốn nhận cậu ba Nguyễn, còn uy hiếp bọn con không được nói cho cậu ba Nguyễn biết về chuyện của cậu bé, cho nên bọn con không dám nói.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, thờ một hơi thật dài nói: “Cho nên cũng chỉ có thể để cậu ba Nguyễn hiểu lầm.”
“Bé Hạo vẫn không muốn nhận Nguyễn Hạo thần sao?” Bà cụ Đường nhìn Đường Minh Hạo, ánh mắt hơi dịu dàng: “Con vẫn chưa chấp nhận cậu ta sao?”
“Ông ấy mách lẻo với mẹ, còn nói xấu con, cho nên bây giờ con không muốn nhận ông ấy.” Đường Minh Hạo cũng không nói cậu bé vốn đã muốn chui ra, chỉ là vì bị cái đinh móc lại nên mới không thể ra kịp lúc được.
Chuyện này, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ?!
Nếu Nguyễn Hạo thần lại đi chậm thêm một chút là cậu bé đã ra đến rồi!!
“Được, được, Minh Hạo không muốn nhận thì tạm thời chúng ta không nhận, dù sao cậu ta cũng là ba của con, chuyện này vĩnh viễn của không thể thay đổi được, cậu ta cũng sẽ không chạy, cậu ta muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cậu ta muốn tức giận thì cứ tức giận đi, ai bảo cậu ta ngốc, tức chết cũng đáng đời.” Bà cụ Đường đã lớn tuổi thế này rồi, có chuyện gì mà không nhìn ra nữa chứ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, bà đã biết đứa bé này rất thông minh, ngoan ngoãn, trông thì rất cứng cỏi, nhưng cũng có một mặt cực kỳ yếu ớt.
Đây là một đứa trẻ làm người ta đau lòng!!
Vì vậy, cô không đành lòng miễn cưỡng đứa bé này, có thể uất ức bất cứ người nào, nhưng không thế uất ức nó.