Chương 2191

“Sao thế? Em cũng không biết à?” Sở Bách Hà thấy Tô Khiết phản ứng như thế thì biết có lẽ cô cũng không quen người đàn ông này.

Vậy thì chuyện này thật kỳ lạ!

Dụng ý của người đàn ông đó càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu!

“Nhưng anh ta nói anh ta biết em mà, hơn nữa anh ta còn gọi em là Thấm Nhi một cách thân mật nữa?” Sở Bách Hà nghĩ đến chuyện ngày trước, không nhịn được cười: “Nhưng lúc anh ta gọi em là Thấm Nhi thì cũng hoàn toàn bị lộ rồi, ai thân thiết với em đều sẽ không gọi em là Thấm Nhi.”

“Vâng.” Đầu mày Tô Khiết khẽ nhấc lên, câu này Sở Bách Hà nói rất đúng, thường những ai thân quen với cô đều sẽ không gọi cô là Thấm Nhi, cho dù ở nhà họ Đường, Đường lão phu nhân bình thường cũng sẽ gọi cô là Khiết Khiết, chỉ khi nào có người ngoài mới kêu cô là Thấm Nhi.

“Chị nghĩ lúc đó anh Mặc kia cố ý gọi em là Thấm Nhi thân mật như vậy, có thể là anh ta muốn đả kích cậu ba Nguyễn, không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại, cậu ba Nguyễn vốn đang ghen tức hiện rõ trên mặt, sau khi nghe thấy anh ta gọi em là Thấm Nhi thì không thấy vẻ ghen ghét đó đâu nữa rồi, chị sẽ bị anh ta làm cho chết cười mất thôi.”

Sở Bách Hà nghĩ đến tình huống lúc đó liền cảm thấy buồn cười: “Chị thấy anh Mặc này buồn cười thật đấy.”

“Có điều, khi anh ta nhắc đến em, dáng vẻ của anh ta có vẻ rất thân thiết với em, Khiết Khiết, em có chắc là em không biết anh ta không?” Sở Bách Hà nghĩ đến phản ứng của người đó khi nhắc đến Đại tiểu thư nhà họ Đường liên cảm thấy rất kỳ lạ.

“Em không nhớ là em có quen người như vậy, họ Mặc, lại còn cả những đặc điểm mà chị nói nữa, trong số những người em quen cũng không có ai phù hợp với những điểm đó.” Tô Khiết khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ai như vậy.

“Kỳ lạ thật, vậy tại sao anh ta lại nói rằng anh ta biết em, mà khi anh ta nhắc đến em, anh ta hoàn toàn coi em như người mình vậy, hơn nữa chị nghĩ anh ta cũng vì em nên mới nhắm vào cậu ba Nguyễn.” Sở Bách Hà hơi dừng lại, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên: “Khiết Khiết, em nghĩ liệu anh ta có phải là người hâm mộ em không? Vì thích em nên mới nhắm vào cậu ba Nguyễn mọi lúc.”

“Thích em? Không phải chứ? Em chưa bao giờ nghe nói đến ai như vậy, với cả theo mô tả của chị, em có thể chắc chắn là trước đây em chưa từng gặp anh ta. Một người chưa từng gặp thì thích cái gì chứ?” Tô Khiết cho răng khả năng này khó xảy ra.

“Cũng không hẳn, lúc đó anh ta đang nói về đại tiểu thư nhà họ Đường, bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn về đại tiểu thư nhà họ Đường, cho nên có thể sau khi anh ta nghe tin về em đã yêu thầm em rồi.” Sở Bách Hà vẫn kiên quyết với quan điểm của mình, chuyện tình cảm đôi lúc thực sự không thể nói đạo lý được.

“Yêu thầm em? Sau đó nhắm vào cậu ba Nguyễn? Có thể sao?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, liệu có khả năng như Sở Bách Hà nói sao?

“Có thể, đương nhiên là có thể, em không biết có nhiều người sẽ phát điên vì yêu, giống như vị thiếu gia nhà giàu vừa có tiền vừa đẹp trai lại phóng túng đấy, hơn nữa anh ta lại là loại người ngu ngốc nữa, thực sự là chuyện gì cũng làm được. ” Sở Bách Hà càng nghĩ càng thấy có khả năng mà cô thấy nó còn rất phù hợp với phong cách của vị họ Mặc kia.

“Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra lai lịch của người đó.” Tô Khiết không tiếp lời Sở Bách Hà, cô cảm thấy khả năng Sở Bách Hà nói không cao lắm.

Tô Khiết luôn làm mọi việc theo lý trí, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, nên cô không hiểu loại tình yêu có thể điên cuồng mà không cần gặp gỡ như thế.

Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy!

Người đó nhắm vào cậu ba Nguyễn mọi lúc ở Hồng Nguyệt Lâu, công khai đối đầu với cậu ba Nguyễn, sau đến khi kết thúc phiên đấu giá, cậu ba Nguyễn vẫn chưa tìm ra thân phận của người đó.

Chỉ riêng chuyện này, cô đã cảm thấy người đàn ông đó không hề đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play