Chương 2161
Một người dù say đến bất tỉnh nhân sự vẫn còn nhớ đến một người, làm sao mà dễ dàng quên đi được.
Cậu ba Nguyễn càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ sắc mặt càng xụ đi.
Cổ Ngũ bên cạnh trông thấy vẻ mặt đại ca nhà mình nháy mắt thay đổi, có chút kỳ quái, cũng thấy kinh hãi.
Anh ta đi theo đại ca lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đại ca như vậy, nhìn giống như là muốn ăn thịt người vậy.
Không biết đại ca đang suy nghĩ gì?
Anh ta cảm giác đại cả giống như đang tính kế muốn đối phó ai đó?
Cố Ngũ cảm thấy cả người ớn lạnh, anh ta theo bản năng nhích sang một bên, cơ thể cũng rụt rụt, dáng vẻ này của đại ca quá dọa người!
Nếu có thể, anh ta thật muốn xuống xe ngay!
Thư ký Lưu lái xe phía trước cũng không dám quay đầu, tuy không nhìn thấy sắc mặt u ám của cậu ba Nguyễn, nhưng lại có thể cảm giác được từng đợt khí lạnh bắn thẳng vào lưng anh ta. Thư ký Lưu cũng muốn bỏ xe mà chạy.
Nhưng mà anh ta còn phải lái xe, không thể trốn, cơ thể thư ký Lưu cứng đờ, bàn tay nắm chắc tay lái.
Giờ phút này cậu ba Nguyễn đang thất thân, cho nên không chú ý tới phản ứng của Cố Ngũ, cũng không chú ý tới điểm bất thường của thư ký Lưu.
Cậu ba Nguyễn không nhịn được suy nghĩ đến nguyên nhân Đường Minh Hạo làm như thế!
Đường Minh Hạo cướp đồ với anh, nhưng cuối cùng lại để anh tới trả tiền?
Loại chuyện này không phải đàn ông nên làm.
Loại chuyện này cũng làm cho người ta quá khinh thường.
Nếu như Đường Minh Hạo thích Tô Khiết, thì đang trong quá trình theo đuổi cô, hẳn sẽ không làm chuyện như vậy?
Thế thì tại sao Đường Minh Hạo lại muốn làm thế?
Chẳng lẽ là chắc chắn anh sẽ không nói cho Tô Khiết sao?
Cậu ba Tam cảm thấy rất có thể, về phần Sở Bách Hà hiển nhiên cũng giúp đỡ Đường Minh Hạo, Sở Bách Hà đã tới tìm anh hỗ trợ trả tiền, rất có thể sẽ giúp Đường Minh Hạo giấu Tô Khiết.
Nếu là như vậy, thì chuyện này…
Nếu thật sự là vậy thì chuyện đó…
Khoé môi Nguyễn Hạo thần hơi cong lên, nếu Đường Minh Hạo chắc chắn anh sẽ không nói chuyện này cho Tô Khiết thì anh sẽ khiến Đường Minh Hạo thất vọng, anh sẽ nói cho Tô Khiết.
Nguyễn Hạo thần lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Khiết.
Sau vài lần đổ chuông, Tô Khiết mới nghe máy: “Alo.”
Giọng Tô Khiết rất nhẹ, nghe rất mềm mại, Nguyễn Hạo thần nghe thấy giọng cô mà không kìm được cong môi, nhưng anh vẫn không quên mục đích chính mình gọi cho cô lần này: “Vừa nãy Đường Minh Hạo đã lấy vài thứ ở Hông Nguyệt Lâu sau đó chạy mất, tài khoản được thanh toán dưới tên anh.”
Nguyễn Hạo thần không nói bao nhiêu tiền nhưng ai cũng biết đồ ở Hồng Nguyệt Lâu chưa bao giờ là rẻ, huống chỉ còn là vài món.
Anh đang cố ý, anh muốn để Tô Khiết nhìn rõ bộ mặt thật của cậu nhóc Đường Minh Hạo đó.