Chương 192
Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt liếc nhẹ: “Đây là phòng em”
Ý đuổi khách của Tô Khiết rất rõ ràng.
Cô không có thói quen ngủ chung giường chung phòng với người khác, chung giường chung phòng với anh, cô sẽ không có chút riêng tư nào.
Hơn nữa, ngày nào hai người họ cũng ngủ cùng giường, lỡ như lau súng cướp cò thì làm sao?
Tuy rằng bây giờ cô đóng giả thành một dáng vẻ xấu xí, nhưng vóc dáng cô đẹp, đàn chị từng nói, dáng người của cô trời sinh để dụ dỗ người phạm tội.
Dù rằng cô biết cậu ba nhà họ Nguyễn cũng không phải loại bụng đói ăn quàng.
Nhưng tắt đèn rồi, không nhìn thấy mặt, lúc ngủ anh còn ôm cô, thế nên có vài việc rất khó nói…
Thế nên, cô kiên quyết không thể để anh ngủ ở phòng cô nữa.
Trong hợp đồng của hai người họ cũng viết rằng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, không cố ép đối phương làm bất cứ việc gì.
Cậu ba Nguyễn đã buồn bực rồi, cả đường luôn nhịn, bây giờ nghe cô trực tiếp đuổi anh, tức giận đến mức muốn bóp chết cô: “Đây là nhà tôi.
Đây là nhà anh, cô là người của anh, sao anh lại không ở đây được?
“Vậy em dọn về nhà họ Tô ở.” Đôi mắt của Tô Khiết lóe lên, cô nghĩ, nếu anh thật sự vô lý như thế, cứ ép sát từng bước, cô có nên chọn một vài cách khác hay không.
Cô phát hiện người này không hề làm theo lẽ thường, có vẻ như hợp đồng kết hôn của hai người họ càng ngày càng mất khống chế rồi.
“Được, vậy tôi cũng theo em dọn đến nhà họ Tô ở, tôi nghĩ chắc ông cụ Tô chào đón tôi lắm.” Cậu ba Nguyễn nhìn cô, đột nhiên cười, ngày đó anh nghe rõ cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ Tô, vì thế, anh biết rõ ông cụ Tô hoan nghênh anh nhiều thế nào.
Nghe được lời nói của anh, Tô Khiết giật mình, cô biết anh nói đúng sự thật, ông nội dù cho phải đập nồi bán sắt cũng muốn cô gả cho Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng mà, trên mặt Tô Khiết cũng không để lộ chút khác thường nào.
“Anh chắc chắn ông nội em sẽ chào đón anh sao? Chứ không phải là đánh đuổi anh ra?” Tuy trong lòng Tô Khiết chột dạ, nhưng nói câu này vẫn rất có sức mạnh, cô biết thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần không biết.
“Nếu không thì, chúng ta thử xem.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, môi liên tục cong lên, sắc mặt rất tự tin, vênh váo.
Tô Khiết: “…’
Thử? Thử cái đầu anh ấy?
Với thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, cô dám thử à?
Tất nhiên là không dám!!
Nhưng mà, sao anh lại dám chắc ông nội nhất định rất chào đón anh? Người này tự luyến quá!
“Chồng à, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?” Tô Khiết thấy không cứng rắn được, bèn quyết định mềm dẻo, Tô đại nữ thân cô trước giờ vẫn co được, dãn được.
“Hử?” Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng mày, nhìn cô, muốn biết cô đang định làm cái quái quỷ gì.
Tất nhiên, cậu ba Nguyễn cũng quyết định rồi, dù cô có chơi trò gì, anh cũng sẽ không mắc lừa.