Chương 182
Cậu Liên hơi cau mày lại. Anh ta sao lại cảm thấy lúc cô đi học tuyệt đối sẽ không phải dạng học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không lâu sau đã đến Danh Tước.
Tào Du đi cùng với Nguyễn Hạo Thần vừa hay đi ra từ nhà vệ sinh, anh ta thấy cảnh sát thì hơi cau mày lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rôi có người báo cảnh sát.” Cảnh sát thấy cục tưởng nhà bọn họ tự mình hỏi, nên cung kính trả lời.
“Là ai?” Tào Du giật mình. Có người báo cảnh sát, anh ta không hề nghe thấy chút bất thường nào cả. Ai báo cảnh sát? Xảy ra chuyện gì?
Anh ta là cục trưởng cục cảnh sát, chuyện như này tự nhiên anh ta sẽ quan tâm.
“Không biết ạ. Người đó là một người phụ nữ, nhưng không có nói tên. Nhưng giọng nói có vẻ rất sợ, rất hoảng loạn.” Cảnh sát mới đến là một người có trách nhiệm, lúc đến có chuyện gì cũng đã ghi lại.
“Xác định là nơi này?” Cậu Năm Tào hơi nghi ngờ, nghi ngờ bọn họ nghe nhâm địa chỉ rồi. Nơi này đêm nay rất bình yên, không hề có bất kỳ lạ thường nào.
“Chính xác là nơi này. Nói là phòng thuê 505 Danh Tước.” Cảnh sát mới đó lại chắc chắn như đỉnh đóng cột.
“Sao?” Cậu Năm Tào đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đó không phải là phòng bao của cậu Liên sao? Cậu Liên lại báo cảnh sát?
Vậy đã xảy ra chuyện lớn rồi?”
Sẽ không xảy ra mạng người rôi chứ?
Không, coi như xảy ra mạng người thì với phong cách của cậu Liên cũng không có khả năng báo cảnh sát.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào?
“Tôi đi qua đó xem với cậu.” Sắc mặt Cậu Năm Tào rõ ràng nghiêm trọng hơn rồi, anh ta thấy sự việc chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu Năm Tào theo hai cảnh sát vào phòng bao, sau đó lại không thấy cảnh tượng hỗn loạn giống như trong tưởng tượng.
Trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, cũng ngăn nắp cực kỳ.
Mắt cậu Năm Tào sáng lên, đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là không có chuyện gì sao? Đang tốt sao lại báo cảnh sát?
Tưởng cảnh sát rảnh cả ngày không có chuyện gì làm sao?
Sắc mặt cậu Năm Tào u ám hơn, nhưng mà anh ta thấy mọi người hoặc ngôi hoặc đứng, nhưng đều không nói gì. Ngược lại đều nhìn vê một góc nhỏ, ở góc nhỏ đó có không ít người vây quanh nên không rõ tình huống bên trong.
“Xin hỏi là ai báo cảnh sát?” Vài vị cảnh sát cũng hoang mang. Đây không giõng như đã xảy ra chuyện, sao lại báo cảnh sát?
Không phải là có người trêu chọc chứ?
“Là cô ta, là cô ta báo cảnh sát.” Tạ Na lập tức nhảy lên. Cô ta chỉ Tô Khiết và hét to, giống như sợ cảnh sát không nghe thấy vậy.
Vài vị cảnh sát nhanh chóng bước qua đó, cậu Năm Tào vốn là người có lòng tò mò nặng nên tự nhiên cũng theo qua.