Chương 2010
Một đôi mắt của Thành thiếu chủ bắn thẳng về phía Cường, cái thằng nhóc này ngày hôm nay lá gan cũng lớn hơn rồi, lại dám hủy hoại uy nghiêm của anh ta trước mặt của mọi người.
Có phải là gần đây anh ta vô danh quá rồi, hiền lành quá rồi.
“Cho con hai tháng kết hôn đấy.” Trương Minh Hoàng trực tiếp ra lệnh thúc cưới.
Những năm gần đây ông vẫn luôn một lòng tìm bà ấy, quả thật là không để ý đến chuyện của Thành, đương nhiên mặc dù ông ta kêu Thành kết hôn trong hai tháng nhưng mà cũng không có khả năng ép buộc Thành.
Chỉ là Trương Minh Hoàng hiểu rất rõ tính tình của Mặc Thành, không cho anh ta một cái kỳ hạn nào, không cho anh ta một chút áp lực nào, anh ta căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Thành thiếu chủ trực tiếp choáng váng hoa mắt, anh ta cũng chỉ đến đây tham gia cuộc vui thôi, sao lại biến thành bị ép hôn vậy chứ?
Con mẹ nó, ngày hôm nay anh ta ra ngoài không xem lịch hả?
Ánh mắt của Trình Nhu Nhu nhìn về phía Thành thiếu chủ đang phát sáng, không biết là nghĩ đến cái gì đó, biểu cảm có nhiều hơn mấy phần phức tạp.
“Thành thiếu chủ, vậy thì cậu phải nắm chặt thời gian, khoảng thời gian hai tháng trôi qua trong một cái chớp mắt.” Quản gia Trọng cười trên nỗi đau của người khác mà bổ sung thêm một câu.
“Được rồi, không phải là ngày hôm nay thành chủ muốn nhận con gái đó à, đợi đến lúc thành chủ mang con gái trở về rồi thì tôi sẽ kết hôn với cô ấy, không cần phải chờ hai tháng đâu.” Có thể là Thành thiếu chủ đã bị kích thích rất dữ dội, hai ông già này kết hợp lại để bắt nạt anh ta? Anh ta dễ bị bắt nạt như vậy à?
Ép buộc anh ta kết hôn có đúng không? Được thôi, ai sợ ai!
Trình Nhu Nhu ngồi ở một bên nghe thấy câu nói này của Thành thiếu chủ, ánh mắt trực tiếp sáng lên, trong lúc nhất thời trên mặt vậy mà lại xuất hiện một mảnh ửng đỏ, trông thẹn thùng quyến rũ.
Giờ phút này tất cả mọi người đều bị câu nói này của Thành thiếu chủ làm cho giật mình, lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người của Thành thiếu chủ, cho nên không có ai chú ý đến sự khác thường lúc này của Trình Nhu Nhu.
Trương Minh Hoàng nghe thấy câu nói này của Thành thiếu chủ, sâu xa nhìn anh ta một chút, vậy mà khóe môi lại kéo ra tạo thành một tia cười.
Thành thiếu chủ nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi của Trương Minh Hoàng thì hoàn toàn kinh sợ, ông già lại cười, anh ta đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông già cười.
Không, không đúng, ông già cười cái gì? Anh ta nói anh ta cưới con gái của ông già, ông già lại cười?
Đương nhiên là Thành thiếu chủ sẽ không tự mình đa tình, cho rằng ông già đồng ý gả con gái cho anh ta.
Nếu như ông già tìm con gái về thì chắc chắn là còn quan trọng hơn là đôi mắt của mình.
Ông già sẽ gả cô con gái cưng mà ông ta coi trọng hơn là đôi mắt của mình vừa mới tìm được trở về cho anh ta?
Mới là lạ đó!
Có đánh chết anh ta cũng không tin là có chuyện như vậy.
Cho nên giờ phút này ông già cười là…
Thành thiếu chủ chuyển mắt nhìn Trình Nhu Nhu một chút, trong lòng âm thầm mắng một câu, lão hồ ly chính là lão hồ ly, anh ta bất tri bất giác bị lão hồ ly tính kế, hơn nữa mình còn vô tội chui vào