Chương 1900
Biết được chuyện đã xảy ra với Đường Vân Thành tối qua thì cô mới có thể biết nên xử lý thế nào, chỉ có hiểu được tình hình lúc đó thì mới có thể kịp thời ứng đối.
“Chiều hôm qua anh đã bảo Cố Ngũ đến Hải Thành rồi, rất rõ ràng Cố Ngũ cũng không tra được gì, không thể ngăn cản, chỉ nhà họ Cố thôi thì tuyệt đối không có năng lực như vậy, lần này e là người của Qủy Vực Chi Thành cũng tham dự.” Nguyễn Hạo Thần trước đó đã nhận được tin tức của Cố Ngũ, Cố Ngũ nói hôm qua anh ta đã đưa người qua đây rồi, nhưng không có tra được gì cả, rất rõ ràng có người đã biết bọn họ tới, cố ý ngăn cản bọn họ Tôh động.
Tô Khiết đã sớm dự tính đến điểm này, cho nên cũng không quá bất ngờ, chỉ là sắc mặt càng trầm hơn vài phần.
Lúc này, Đường Vân Thành vẫn đang ở thôn Ngọc Thủy, sau khi cô bé được đón đi thì không có xảy ra chuyện khác nữa.
Trong lòng Đường Vân Thành bất an, ông ta hiểu nhà họ Cố, nhà họ Cố nếu như muốn đối phó với ông ta thì chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách, tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa đường.
Đường Vân Thành vốn dĩ tưởng nhà họ Cố muốn nhân cơ hội này lấy mạng của ông ta, sau đó sau khi cô bé xuất hiện, ông ta tưởng người nhà họ Cố muốn cô bé xảy ra chuyện trong tay ông ta, bây giờ xem ra, hai cái đều không có, Đường Vân Thành thật sự là có chút hồ đồ rồi.
Đường Vân Thành có thể ngồi lên vị trí hôm nay, đương nhiên là thông minh trí tuệ, chỉ là, Đường Vân Thành suy cho cùng vẫn đánh giá thấp giới hạn của một số người nào đó, suy cho cùng vẫn không biết có một số người nào đó là hoàn toàn không có nhân tính.
Đường núi bị chặn, bây giờ ông ta không ra ngoài được, lúc 4 giờ, ông ta gọi cho Tô Khiết một cuộc, nhưng đáp lại ông ta là Tô Khiết tắt máy.
Ông ta nghĩ Tô Khiết có thể là đang trên máy bay, bởi vì trước đó Phạm My gửi tin nhắn cho ông ta nói Tô Khiết xử lý xong chuyện của nước M liền đến Hải Thành ngay.
Tính toán thời gian, Tô Khiết chắc vẫn đang trên máy bay.
Lúc sắp 5 giờ, Đường Vân Thành muốn gọi cho Phạm My một cuộc, nhưng câu trả lời vẫn là đối phương tắt máy.
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành chợt trầm xuống, bình thường Phạm My có ngủ cũng không tắt máy, ông ta đến Hải Thành Phạm My chắc chắn rất lo, càng không thể tắt máy.
Phản ứng đầu tiên của Đường Vân Thành là nghĩ điện thoại của ông ta có thể đã bị động tay động chân, nhưng điện thoại của ông ta luôn ở trên người ông ta, chưa hề có ai động vào điện thoại của ông ta qua.
Nếu như trong đó có người động vào điện thoại ông ta, thì ông ta không thể không phát giác ra được, điểm này Đường Vân Thành vẫn rất tự tin.
Vậy rốt cuộc chuyện là sao?
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ híp lại, điện thoại của Tiểu Ngô trước đó bị rơi xuống nước, không mở lên được nữa.
Đường Vân Thành đã mượn điện thoại di động của bà chủ nhà trọ, nhập số điện thoại của Tô Khiết, sau đó gọi đi, nhưng câu trả lời vẫn là điện thoại của đối phương vẫn tắt máy.
Đường Vân Thành lại gọi cho Phạm My, nhưng cũng nhận được câu trả lời như vậy.
Cho nên, đối phương không phải động tay động chân trên điện thoại của ông ta, mà là chặn hết tất cả tín hiệu trong thôn này rồi.
Nhưng mà, lúc ông ta mới đến cái thôn này, còn gọi điện thoại qua nữa, cũng nhận qua điện thoại, lúc đó không có chút vấn đề nào hết.
Sau khi ông ta đến thôn kiểm tra tình hình, thậm chí còn gọi điện thoại báo cáo tình hình với Cung tông trưởng nữa.