Chương 1887
“Cảm ơn Thành thiếu chủ.” Bùi Doanh rất kích động, rất hưng phấn, như đã nhìn thấy thắng lợi đang vẫy tay với cô ta rồi vậy.
Trịnh Hùng cũng rất vui, anh ta không ngờ chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy.
Thành thiếu chủ không những đồng ý phối hợp với bọn họ chuyện tìm con gái thay Thành chủ, mà còn bảo người bên Hải Thành này giúp bọn họ đối phó với Đường Vân Thành, kết quả như vậy, khiến Trịnh Hùng có chút bắt đầu bay bổng rồi.
Bùi Doanh và Trịnh Hùng đều mang theo sự kích động và hưng phấn mà rời khỏi.
“Thành thiếu chủ, chúng ta thật sự giúp bọn họ…” Sau khi Bùi Doanh và Trịnh Hùng rời đi, người luôn đứng trong phòng lúc nãy nhịn không được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Rất thú vị mà, không phải ư?” Nụ cười trên mặt của Mặc Thành lúc này đã ẩn đi, chỉ là trong đôi con ngươi có hiện lên một ánh sáng kỳ lạ.
Anh ta nói rất thú vị, nhưng không có nói rõ là chuyện gì rất thú vị.
Là kế hoạch của Bùi Doanh? Hay là cái khác?
Mặc Thành không có nói rõ, Lý Cường có chút ngờ nghệch, Thành thiếu chủ bình thường làm việc vốn dĩ đã có chút tùy tiện, anh ta theo bên cạnh Thành thiếu chủ bao nhiêu năm cũng vẫn không hiểu được suy nghĩ của Thành thiếu chủ.
“Vậy bây giờ tôi cần phải làm gì?” Lý Cường không hiểu tâm tư của Thành thiếu chủ, nhưng anh ta biết chỉ cần nghe theo lời dặn của Thành thiếu chủ thì sẽ không sai, đương nhiên chuyện mà sau đây Thành thiếu chủ dặn anh ta đi làm, đã đủ để nói rõ thái độ của Thành thiếu chủ.
Thành thiếu chủ cười cười, sau đó thị ý anh ta tới gần, sau khi Lý Cường đi tới, Thành thiếu chủ thấp giọng nói vài câu bên tai anh ta.
Sắc mặt Lý Cường lập tức thay đổi!
Đôi con ngươi cũng càng lúc càng to, đợi sau khi Thành thiếu chủ nói xong, anh ta theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt: “Thành thiếu chủ, thật? Thật sự phải làm như vậy sao?”
“Cậu nói xem?” Khóe mày Thành thiếu chủ nhướng lên, nhàn nhạt quét nhìn anh ta một cái.
Lý Cường sau đó chỉ có thể kìm nén lời mình muốn nói lại, quả nhiên, Thành thiếu chủ vĩnh viễn sẽ không bao giờ ra bài theo luật chơi.
Thành thiếu chủ quá là đáng sợ rồi.
Nhưng mà nếu Thành thiếu chủ đã ra mệnh lệnh thì anh ta chắc chắc không dám làm trái, chỉ có thể làm theo lời của Thành thiếu chủ.
Sắc trời đã tối, màn đêm càng lúc càng đậm, Thành thiếu chủ đứng trước cửa sổ, bên ngoài có ánh sáng phản chiếu trên mặt anh ta, càng sinh ra một sự mị hoặc kỳ lạ.
Anh ta không biết đã nghĩ tới gì đó, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lại từ tốn mà nở nụ cười.
Không ai biết lúc này anh ta đang suy nghĩ gì cả.
Lúc hơn 9 giờ tối, một chiếc xe đang lái trên đường, con đường có chút hẹp, hơn nữa cực kỳ không bằng phẳng, khiến chiếc xe lái rất chậm.
Đường Vân Thành ngồi trên xe, màu sắc đôi con ngươi thâm trầm.
Sau khi ông ta đến Hải Thành, vốn dĩ là cùng Cung tông trưởng đi biển khảo sát một số thực lực trên biển, cũng coi như là một cuộc khảo sát bình thường.