Chương 1877

Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Tô Khiết, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ…

Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không nhìn ra được có gì khác thường.

Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Tô Khiết nói có thể tìm ra người.

Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.

Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.

“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”

“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.

“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.

“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.

Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.

Tình huống gì vậy chứ?

“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Tô Khiết, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.

“Cậu có thể cút rồi đó.” Nguyễn Hạo Thần không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Tô Khiết đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.

“Lão đại, anh đây là đang qua…” Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Nguyễn Hạo Thần, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.

“Tô Khiết, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.

“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.

Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.

Nguyễn Hạo Thần dùng máy bay tư nhân, cho nên Tô Khiết cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play