Chương 1815
Anh ta cũng không muốn chiếm hời của một cô bé, nhưng xe của anh ta bị người đàn ông này đụng đổ, cô bé này chắc cũng có quan hệ thân thiết với người đàn ông này, vậy nên cầm số tiền này anh ta cũng không thấy hổ thẹn.
Chỉ có điều lúc anh ta nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt lại có chút khinh thường, loại người gì đây chứ? Một tên đàn ông trưởng thành gây họa, lại để một cô bé ra mặt giải quyết!
Cậu ba Nguyễn lúc này…
Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với những chuyện đang xảy ra. Anh đột nhiên vươn tay ra nắm chặt tay của Đường Vũ Kỳ, tuy động tác rất nhanh nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm bị thương cô công chúa nhỏ.
“Cháu vừa gọi ai là ba? Là ai vậy?” Cậu ba Nguyễn nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn hỏi ra một câu rất ngớ ngẩn.
Ừm, đúng là rất ngớ ngẩn.
Nhưng chuyện này không thể trách anh được. Không phải anh không tin mà là trước đây anh đã chịu nhiều đả kích trong chuyện này rồi.
Bị đả kích đến độ anh không còn lòng tin để mơ mộng xa vời nữa.
Hoặc có lẽ lúc này cậu ba Nguyễn càng muốn nghe công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chính miệng nói lại một lần nữa.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh, chớp chớp mắt, bĩu môi: “Sau này ba có đi ra ngoài đường thì cũng đứng có nói ba là ba của con đấy. Ba thật ngốc.”
Cô bé đã nói rõ như vậy rồi mà ba cô bé còn hỏi như vậy nữa sao?
Cô bé phát hiện người ba mình mới nhận này thật sự rất ngốc.
Bây giờ cô bé hối hận có quá muộn không? Nếu cô bé biết ba mình ngốc như vậy thì cô bé nên nghe lời anh trai không nên xuống đây nhận ba rồi.
Haiz, cô bé và anh trai thông minh như vậy sao lại có một người ba ngốc thế này chứ?
Lúc này cậu ba Nguyễn là bị người ta ghét bỏ ra mặt, nhưng nghe được lời của Đường Vũ Kỳ, cậu ba Nguyễn trong lòng anh lại cực kỳ vui mừng.
Cho nên anh đúng là ba của cô bé.
Cô bé thật sự là con gái của anh.
Đúng là con gái của anh.
Lần này chắc chắn sẽ không sai rồi. Vừa rồi anh đã tìm cách chứng thực với công chúa nhỏ rồi.
Cô bé đã chính miệng nói anh là ba của cô bé.
Đúng, là con gái của anh đã chính miệng nói.
Cho nên chắc chắn sẽ không sai, cũng không thể sai được.
Rõ ràng lúc này Nguyễn Hạo Thần không nhận ra một vấn đề, lời nói của một cô bé mới năm tuổi có thể không phải là sự thật một trăm phần trăm.
Một Nguyễn Hạo Thần trước giờ vẫn luôn khôn khéo, có tầm nhìn, không thể chịu đựng sự cẩu thả trong mọi việc dù là nhỏ nhất nhưng lúc này rõ ràng lại tự động bỏ qua những điều không thể khác, trong lòng anh chỉ nhận định kết quả mà mình mong muốn.
Anh nhận định đây là con gái của anh.