Chương 1791
“Tổng giám đốc thật sự có việc gấp phải đi, thật đó, chú không lừa cháu đâu.” Thư ký Lưu cắn răng giải thích, rõ ràng là chuyện chân thật, anh thật sự không nói sai, không biết vì sao, dưới ánh mắt chăm chú của công chúa, không hiểu sao anh lại cảm thấy chột dạ, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, anh cảm giác đến anh cũng không nghe thấy giọng nói của anh nữa.
Anh sợ công chúa khóc, nhưng mà bây giờ công chúa không khóc, chỉ yên lặng nhìn anh thế này, anh lại càng thấy sợ hơn.
“Công chúa, cháu đừng nhìn chú như thế mà, cháu nói gì đi, lên tiếng đi được không?” Thư ký Lưu sợ, sợ thật rồi, công chúa như thế nào anh không thể chống đỡ nào.
“Thư ký Lưu, chú có nói với ba cháu chuyện cháu đến công ty không?” công chúa Đường Vũ Kỳ hình như thở dài nhẹ, giọng nói ngọt ngào mềm mại cực kỳ dễ nghe.
“Không, không nói.” Thư ký Lưu cảm thấy trán anh sắp đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, công chúa rõ ràng là đang rặn hỏi nhưng giọng điệu lại quá mềm mại, làm anh không chống đỡ được.
Anh nói thầm với chính bản thân, anh thật sự vẫn chưa nhắc đến.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt của công chúa, anh cảm thấy trong lòng rất lo lắng.
Cũng may công chúa không hỏi tiếp nữa, làm anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa ngồi trên ghế của tổng giám đốc, cơ thể bé xíu cuộn tròn trên chiếc ghế dựa to đùng trông vô cùng đáng yêu, nhưng mà khí thế nữ vương của công chúa lại làm cho thư ký Lưu cảm thấy hơi hốt hoảng.
Đúng, đây không phải là công chúa gì sất, đây là nữ vương, hơn nữa còn là nữ vương có thể chém giết khắp nơi!!
“Phu nhân gặp chuyện, cho nên tổng giám đốc vội vàng đến đó.” Bị khí thế của nữ vương Đường Vũ Kỳ chèn ép, lần này, không cần chờ đến Đường Vũ Kỳ hỏi, thư ký Lưu đã chủ động giải thích.
Theo lý thuyết, đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, không thể nói cho người khác, nhưng thư ký Lưu thật sự chịu không nổi khí thế nữ vương của Đường Vũ Kỳ.
Mắt Đường Vũ Kỳ hơi sáng lên, thì ra ba đi tìm mẹ, nếu là vậy thì cũng còn có thể tha thứ được.
Khoan đã, lúc nãy thư ký Lưu nói mẹ gặp chuyện hả?
Mẹ gặp chuyện gì? Mẹ đã gặp chuyện gì chứ?
Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nhảy xuống ghế, không để ý đến thư ký Lưu nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, tuy cô bé không tin là có người có thể hại được mẹ, nhưng mà nghe nói mẹ gặp chuyện, trong lòng vẫn thấy lo.
Hơn nữa ba đã đi tìm mẹ, cô bé chỉ cần tìm được mẹ thì cũng sẽ gặp được ba, đến lúc đó cũng không chậm trễ việc cô bé nhận ba.
“Công chúa, cháu đi đâu đó?” Thư ký Lưu thấy Đường Vũ Kỳ định đi, trong lòng hơi lo, anh thật sự không yên tâm để một đứa bé chưa đến năm tuổi tự đi về một mình.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ dời mắt trừng anh nói: “Hứ, kẻ lừa đảo nói chuyện không giữ lời.”
Thư ký Lưu thầm kêu khổ liên tục, cố tình có khổ còn không thể kể ra.
Tại sao? Tại sao người xui xẻo luôn là anh chứ.
Lúc thư ký Lưu than thở, Đường Vũ Kỳ đã mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Thư ký Lưu lấy lại tinh thần đuổi theo, muốn biện hộ cho bản thân một chút, sau đó lại đưa công chúa về.
Nhưng bây giờ công chúa đang gọi điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu vậy?”