Chương 1785

Nước mắt của cô bé nhiều như nước suối vậy, bảo rơi liền rơi ngay, mà đã rơi thì sẽ rơi không dứt.

Thư ký Lưu bất lực thở dài một hơi, thật sự không dám qua loa cho có, cuối cùng buộc phải dẫn theo Đường Vũ Kỳ vào thang máy riêng của chủ tịch để lên tầng trên.

Nhưng lúc này cậu ba Nguyễn thật sự là đang mở họp.

Sau khi thư ký Lưu đưa bé Đường Vũ Kỳ lên lầu thì mới chợt nhớ ra là lúc nãy mình xuống dưới có chuyện rất quan trọng, vậy mà sau khi trông thấy bé cưng anh đã quên sạch sẽ nhiệm vụ mà chủ tịch đã giao.

Lúc này chủ tịch đang ở phòng họp chờ anh ta…

“Bé ngoan, đây là văn phòng của chủ tịch, con ở đây đợi né, chú còn có việc phải làm…” Thư ký Lưu dắt cô bé tới trước văn phòng rồi mở cửa.

Nếu lúc này bé cưng đang vui tươi hớn hở thì có thể thư ký Lưu sẽ đưa bé tới một căn phòng khác rồi nghĩ cách khiến bé quay về.

Nhưng hiện giờ bé Đường Vũ Kỳ lại đang u sầu ủ rũ, thư ký Lưu cảm thấy nếu lúc này anh mà còn đi gạt cô bé thì thật sự sẽ biến thành loại người ác ôn ai ai cũng căm ghét.

Hơn nữa lúc này anh còn đang lo chuyện chủ tịch dặn anh đi làm nên cũng chẳng dám trì hoãn thêm nữa.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý kích liệt, cuối cùng thư ký Lưu vẫn quyết định sẽ đưa bé Đường Vũ Kỳ tới văn phòng của chủ tịch, anh vội dặn dò cô bé vài câu rồi mau chóng quay lưng đi khỏi.

Thứ anh phải đi lấy rất cần thiết cho buổi họp của chủ tịch, vì bên đối tác vừa mới gửi đến, và đó là tài liệu rất quan trọng nên mới bảo anh xuống lấy, không được để chậm trễ thời gian.

Nếu để trễ nãi thì anh có thễ cuốn gói đi khỏi Nguyễn thị được rồi.

“Ừm.” Đường Vũ Kỳ nhẹ giọng nói, hoàn toàn không để tâm, dù gì thì cô bé cũng đã lên được văn phòng của ba rồi, sợ gì không tìm thấy ba chứ?

Sau khi thư ký Lưu đi khỏi, Đường Vũ Kỳ không vội đi vào văn phòng ngay mà đưa mắt tò mò nhìn quanh.

Công ty của ba lớn quá!

Ba đúng là lợi hại thật!

Bé Đường Vũ Kỳ trước nay vẫn luôn rất tự nhiên, thế là cô bé cứ thế thoải mái đi dạo xung quanh.

Bởi vì cậu ba Nguyễn đang mở họp nên ngoài văn phòng cũng không có ai, Đường Vũ Kỳ đi lại tự nhiên như ở nhà.

“Úi, cô bé, con là ai vậy? Sao lại đi lên đây?” Thư ký Nguyễn vừa hay tới lấy tài liệu, vừa nhìn Đường Vũ Kỳ thì cô ta liền ngẩn ra.

Tại sao bên ngoài văn phòng chủ tịch lại có trẻ nhỏ?

Sao đứa trẻ này lên được đây? Cô bé này là ai thế?

“Là thư ký Lưu dẫn cháu lên đây ạ!” Đường Vũ Kỳ nhìn cô, rồi chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng của cô.

Đường Vũ Kỳ rất thông minh, cô bé biết mình phải trả lời thế nào để giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

“Thư ký Lưu dẫn cháu lên đây? Vậy chú ấy đâu?” Thư ký Nguyễn nghe cô bé nói là thư ký Lưu dẫn cô bé lên thì rõ ràng vẻ mặt đã dịu xuống, nhưng vẫn hơi nghi ngờ.

“Thư ký Lưu có việc nên đi xuống dưới rồi ạ, chú ấy bảo cháu ngồi đợi ba trong văn phòng của ba.” Đường Vũ Kỳ nhìn cô, rồi nở nụ cười ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play