CHƯƠNG 146
Nhưng mà lão đại đã không gấp gáp thì cậu ta vội vàng làm cái gì, sau khi gọi điện thoại, chuyện trong lòng Mộ Dung Tri coi như ổn thoả, cậu ta liền tập trung làm giám định, chỉ cần có kết quả thì sẽ ngay lập tức gọi cho Tô Khiết.
Bởi vì sợ Nguyễn Hạo Thần phát hiện nên Tô Khiết rốt cuộc cũng không đến thăm hai đứa nhỏ, sau khi rời khỏi trung tâm gíam định của Mộ Dung Tri liền quay về biệt thự.
Tối hôm qua Nguyễn Hạo Thần ra ngoài lúc nửa đêm, cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, nhưng Tô Khiết lại không dám đi tìm hiểu, sợ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện, lúc đó mọi chuyện sẽ càng rối ren hơn.
Tối qua sau khi trở về Nguyễn Hạo Thần liền ngủ trong phòng cô, điều này khiến cho Tô Khiết kinh hãi không thôi, thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô thực sự rất kì lạ.
Gần 4 giờ, điện thoại của Tô Khiết bỗng nhiên reo lên, thấy cuộc gọi đến là của Nguyễn Hạo Thần, lông mày cô vô thức nhướn lên, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng bắt máy.
“Tối nay về nhà một chút, bốn rưỡi tôi sẽ về đón em” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vang lên, vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Được” Tô Khiết có chút sửng sốt, đến nhà họ Nguyễn sao? Cô nhớ đến bức tranh kia, nhớ đến Nguyễn Bạc Vệ, đến nhà họ Nguyễn có phải sẽ có cơ hội được gặp Nguyễn Bạc Vệ không?
Bởi vì đột nhiên bị Nguyễn Hạo Thần ép hôn, sau đó lại thêm việc gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên cô không còn tâm trí đâu mà đi điều tra chuyện bức ảnh kia nữa. Tối nay đi đến nhà họ Nguyễn, có thể….
“Tôi có cần chuẩn bị gì không?” Tô Khiết nhớ ra đây là lần đầu tiên đến nhà họ Nguyễn, dù sao cũng là gặp mặt bề trên, ít ra cũng nên chuẩn bị chút gì đó chứ?
Để mà trang điểm lộng lẫy tỉ mỉ thì ít nhất cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ, nhưng trước giờ cô không thích mấy chuyện đấy, mà trước đó Nguyễn Hạo Thần cũng không nói, nên cô càng lười hơn.
Lúc này anh mới gọi điện đến báo, e là cũng chẳng có nhiều thời gian chuẩn bị.
“Không cần” Nguyễn Hạo Thần trả lời rất nhanh, người phụ nữ của anh còn không trang điểm cho anh ngắm thì người khác dựa vào đâu mà được hưởng chứ.
Anh cưới cô không phải để cho người khác ngắm.
Hơn nữa anh biết cô không thích mấy chuyện này, vậy nên cứ như bình thường là được.
Ánh mắt của Tô Khiết lóe lên, không cần? Cái gì cũng không cần sao? Khóe môi cô vô thức cong lên, nếu như anh đã nói không cần, vậy thì cô cứ tự do thoải mái thôi vậy.
Dù sao thì hiện giờ cô có trang điểm như thế nào thì cũng chẳng có gì khác biệt, mà cô cũng không có ý định làm vừa lòng người khác.
Quan niệm giờ giấc của Nguyễn Hạo Thần rất tốt, nói 4 rưỡi đến đón cô thì sẽ không lệch một giây nào, điểm này rất giống cô.
Nguyễn Hạo Thần thấy dáng vẻ hiện giờ của cô giống hệt như lúc anh rời đi, thậm chí quần áo cũng không hề thay, anh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô quả thật rất biết nghe lời! Sao bình thường không thấy cô ngoan ngoãn như vậy nhỉ?
“Sao vậy?” Thấy anh đột nhiên cười, Tô Khiết bỗng nổi hết da gà.
“Không có gì, tốt lắm” Nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần cong lên, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng.
Trong lòng Tô Khiết run lên vì kinh ngạc, tốt lắm? Xin hỏi tốt chỗ nào ạ?
Cô thực sự không hiểu câu tốt lắm này của anh là đang ám chỉ điều gì, cũng không biết tốt ở đây là tốt thật hay tốt giả nữa?