Chương 1622
“Đội trưởng Cố, có kết quả xét nghiệm rồi.” Pháp y đi tới trước mặt Cố Khánh Vũ, đưa kết quả xét nghiệm cho anh ta.
Cố Khánh Vũ là đời cháu của nhà họ Cố, tuổi không lớn lắm, là đội trưởng đội cảnh sát, là người phụ trách vụ án này.
Tô Khiết nhìn về phía Cố Khánh Vũ, đôi mắt hơi híp lại, theo cô được biết thì từ trước đến nay người nhà họ Cố sẽ không tích cực làm việc như vậy, có câu nói là không có lợi không dậy sớm, sợ là việc này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Cố.
Nhưng thời gian này mọi chuyện của nhà họ Cố đều không thuận lợi, bởi vì lần trước có mấy người nhà họ Cố bị trừng phạt trên nhiều mặt, có thể nói là đại thương nguyên khí.
Việc hôm nay, sợ là không chỉ do nhà họ Cố gây nên.
Khách sạn Quốc Hâm là khách sạn mà quốc gia dùng để chiêu đãi khách nước ngoài, lần này là một vị Vương tử đến từ nước D đại diện cho nước mình đến nói chuyện hợp tác với chúng ta.
Bởi vì nước D hay có giao dịch làm ăn với tám gia tộc lớn nhất, chuyện làm ăn với nước D hầu như đều là do Đường Lăng phụ trách.
Cho nên, hôm qua Đường Lăng đã đi cùng Viên Quân Doanh tiếp kiến hai vị Vương tử của nước D.
Ngày hôm qua trong cuộc tiếp kiến cũng không có người của nhà họ Cố.
Vốn hôm nay Đường Lăng còn tiếp tục đưa hai vị Vương tử đi tham quan, cho nên đêm qua Đường Lăng và mấy vị khách nước ngoài kia cùng ở lại khách sạn này.
Cho nên người bình thường không thể có khả năng thiết kế tất cả những chuyện này.
“Anh báo thẳng kết quả ra đi.” Cố Khánh Vũ không nhận lấy kết quả mà là để pháp y nói thẳng kết quả ra, giờ phút này có rất nhiều phóng viên ở đây, nếu pháp y nói ra cũng tương đương với việc công cáo thiên hạ.
Ánh mắt Đường Vân Thành đột nhiên trầm xuống, nhưng Cố Khánh Vũ cũng chưa nhìn kết quả, cho nên Cố Khánh Vũ cũng không thể biết kết quả kia là như thế nào.
Nhưng Đường Vân Thành vẫn không nhịn được âm thầm hít vào một hơi, đôi mắt ông ta thẳng tắp nhìn vào pháp y.
Pháp y nhìn Đường Lăng một chút, sau đó mới mở miệng nói ra: “Kết quả xét nghiệm cho thấy dịch thể lấy ra từ trong người của người bị hại và dịch thể ở trên giường còn sót lại, đều là của cùng một người.”
Tô Khiết giật mình, theo bản năng lần nữa nhìn vào chiếc giường trong phòng, chính giữa trên giường đơn có một ít vết tích ô uế, pháp y vừa mới nói hẳn là lấy ra từ chỗ ấy.
Chỗ chính giữa kia, chắc chắn là chỗ ngủ của Đường Lăng.
Từ trước đến nay tính cảnh giác của Đường Lăng rất cao, người ngoài không thể nào đem vật như vậy phóng tới dưới người của anh được.
Hơn nữa nhìn từ dấu vết kia thì cũng không phải là vừa mới thu được, mà là đã có một đoạn thời gian.
“Vậy rốt cuộc có phải của Đường Lăng hay không?” Ánh mắt Cố Khánh Vũ sáng lên, trực tiếp hỏi một câu.
Đường Lăng vẫn luôn cúi đầu, không nói gì, cũng không hề động đậy, trên mặt cũng vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì.
Pháp y lần nữa nhìn Đường Lăng một chút, sau đó mới trầm giọng nói: “Vâng.”
Có thể nhìn ra pháp y cũng không muốn công bố kết quả như vậy, nhưng kết quả xét nghiệm chính là như vậy, anh ta cũng không có khả năng giấu diếm.
Đường Vân Thành nghe được pháp y, thân thể rõ ràng cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng lung lay.