Chương 1607
Bên kia Trác Hiểu Lam cứng đờ người, sắc mặt cũng thay đổi, cô ta cảm thấy mình che giấu rât tốt, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần vẫn nghe ra được điều gì sao?
“Chị có thể giấu em chuyện gì chứ, nếu em thật sự nghi ngờ thì đưa Tô Khiết đến đây kiểm tra đi, sau khi kiểm tra xong thì đáp án sẽ rõ ràng.” Trác Hiểu Lam có chút hoảng hốt, nhưng cô ta che giấu không tệ, cô ta biết rõ Nguyễn Hạo Thần không thể nào đưa Tô Khiết tới kiểm tra, bởi vì Nguyễn Hạo Thần không muốn làm cho Tô Khiết đau lòng.
Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, trong con ngươi hiện lên sự khác thường, tay cầm điện thoại chặt hơn.
Nguyễn Hạo Thần lại im lặng.
“Hạo Thần, em có thể hỏi Tô Khiết mấy vấn đề này, Tô Khiết là người biết rõ nhất.” Trác Hiểu Lam không nghe cậu ba Nguyễn nói gì thì nói thêm một câu.
Anh đi một vòng lớn hỏi cô ta, vậy thì vì sao không hỏi trực tiếp Tô Khiết?
Tô Khiết là người trong cuọc, không ai biết rõ những chuyện này hơn Tô Khiết.
Anh lo lắng cho Tô Khiết như vậy? Anh cẩn thận bảo vệ Tô Khiết như thế? Anh sợ Tô Khiết phải chịu tổn thương?
“Em biết rồi.” Nguyễn Hạo Thần nghe Trác Hiểu Lam nói thì con ngươi sâu hơn, sau đó cúp điện thoại.
Sao anh có thể hỏi Tô Khiết những vấn đề này được, Tô Khiết bị thương nên không thể sinh con, nếu anh hỏi cô mấy vấn đề này, không phải cố ý kích thích cô sao?
Anh vốn cho rằng có được đáp án từ chỗ Trác Hiểu Lam, không nghĩ tới lại không thu hoạch được gì.
Trác Hiểu Lam lợi hại như thế, cô ta đã điều tra bệnh tình của Tô Khiết, kết luận Tô Khiết không thể sinh con được nữa, tại sao lại không biết gì về tình hình của Tô Khiết chứ?
Trác Hiểu Lam rõ ràng giấu giếm gì đó.
Rốt cuộc Trác Hiểu Lam che giấu điều gì? Vì sao phải giấu giếm?
Nhưng nếu Trác Hiểu Lam không nói, anh cũng không thể ép Trác Hiểu Lam nói.
Cậu ba Nguyễn cúp máy điện thoại với Trác Hiểu Lam xong thì vẫn đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Cuộc họp video trong bốn tiếng nên trời đã tối, bên ngoài ánh đèn rực rỡ như sao trời, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà Nguyễn thị nhìn cảnh đêm vô cùng xinh đẹp, nhưng không thể lọt vào mắt cậu ba Nguyễn.
Anh đã điều tra Tô Khiết ở nước Mỹ, nhưng cũng không điều tra được chuyện đứa bé, hơn nữa anh còn cho người cố ý điều tra sau khi Tô Khiết rời khỏi thành phố A, một năm đó Tô Khiết vẫn luôn ở trường học, không nghỉ dài ngày, cũng không có ghi chép nằm viện.
Cho nên anh chưa từng nghĩ tới lúc ấy Tô Khiết có thể mang thai.
Cậu ba Nguyễn gõ nhẹ ngón tay lên ban công, từng nhịp một rất có tiết tấu.
Một lát sau, anh lại cầm lấy điện thoại gọi vào một dãy số.
“Điều tra Nhạc Hồng Linh giúp tôi.” Điện thoại vừa được kết nối, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nói.
Lúc trước anh điều tra Tô Khiết thì Đường Bách Khiêm nhất định đã biết, nếu Đường Bách Khiêm biết thì chắc chắn thông tin điều tra có vấn đề.
Nhưng nếu anh điều tra người bên cạnh Tô Khiết thì Đường Bách Khiêm sẽ không quá đề phòng.
Hơn nữa anh không điều tra trực tiếp Tô Khiết, Tô Khiết cũng sẽ không phát hiện.
“Nhạc Hồng Linh? Nhạc Hồng Linh nào?” Người bên kia lập tức mờ mịt: “Đại ca, tôi chưa nghe ai tên là Nhạc Hồng Linh?”
“Cấp dưới của Đường Bách Khiêm.” Cậu ba Nguyễn cũng biết hơi đột ngột nên trầm giọng giải thích một câu.