Chương 1505

Giờ phút này Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại cho Tô Khiết chính là để nói chuyện này, giờ phút này, trong giọng nói của Nguyễn Bạc Vệ mang theo sự thất vọng.

Mà phần thất vọng này, Nguyễn Hạo Thần ở bên kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, anh nghe ra được giọng nói này chắc là của Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng những lời này của Nguyễn Bạc Vệ có ý gì?

Cái gì là kết quả giám định ADN? Gái gì là Tô Khiết không phải con gái của ông ấy?

Tại sao anh nghe không hiểu những lời này?

Có phải là người gọi điện thoại không phải là Nguyễn Bạc Vệ, chỉ là giọng nói hơi giống mà thôi? Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần có chút do dự, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.

Bởi vì ở bên trong cuộc gọi, ở bên trong điện thoại, Tô Khiết cũng không lưu số, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy có thể là anh đã nghe nhầm rồi.

“Khiết Khiết, cháu có đang nghe không?” Nguyễn Bạc Vệ ở bên kia điện thoại không nghe được âm thanh của Tô Khiết, nhịn không được hỏi một câu.

“Vâng.” Giờ phút này trong lòng của Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều nghi ngờ, cho nên, anh ừ nhẹ một tiếng, bởi vì sợ bên kia nghe được sự khác thường, cho nên chỉ mơ hồ lên tiếng.

“Khiết Khiết, cháu nghe được là tốt, vốn dĩ bác cho là, chắc chắn cháu là con gái của bác, không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Giờ phút này, hiển nhiên Nguyễn Bạc Vệ không có nghe được sự khác thường, tiếp tục tự nói chuyện.

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, tuy nhiều năm như vậy anh và Nguyễn Bạc Vệ không có nói chuyện nhiều với nhau, tuy lúc này cách một chiếc điện thoại, anh cũng vẫn nghe ra được giọng nói ấy, hẳn là đúng…

Nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương lại khiến cho anh không dám tin đó là Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Bạc Vệ và Tô Khiết? Làm sao có thể?

“Ôi, không nghĩ đến bác cũng không thể vui được một lần.” Nguyễn Bạc Vệ không nghe được âm thanh, ông ta cũng không quá để ý, nhưng có mấy lời, ông ta cảm thấy mình vẫn phải nói.

Nghe được câu không thể vui được, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lại trầm xuống.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi động, anh vẫn không nói truyện, anh lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy mấy tin tức ở trên điện thoại.

Là hôm qua anh cho người điều tra, hiển nhiên đối phương đã điều tra rất rõ ràng, gửi tới cho anh. Hôm qua anh không nghe thấy, đương nhiên, coi như lúc đó anh có nghe thấy thì cũng không có thời gian xem.

Tin tức người kia gửi cho anh rất đơn giản, hôm qua Nguyễn Bạc Vệ hẹn Tô Khiết, Tô Khiết cũng đi đến cuộc hẹn, sau đó…

“Khiết Khiết, bác phải về viện an dưỡng rồi, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?” Ở bên kia điện thoại, Nguyễn Bạc Vệ do dự một chút, trong giọng nói có mấy phần thấp thỏm, mấy phần thăm dò, cũng có mấy phần chờ mong.

Nghe được về viện an dưỡng, thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng lại, giờ phút này, anh xác định đối phương chính là Nguyễn Bạc Vệ.

Ba của anh, Nguyễn Bạc Vệ.

Vừa nãy ba của anh đã nói cái gì? Nói Tô Khiết không phải là con gái của ông ấy? Ông ấy còn không vui một trận?

Ông ấy vui vẻ cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play