CHƯƠNG 127

“Còn, nó vẫn còn.” Tào Du hơi ngây ra, rồi gật đầu liên tục: “Nó ở trong văn phòng của em.”

Tào Du bước vào văn phòng, nhanh chóng tìm thấy một mảnh giấy và đưa nó cho Nguyễn Hạo Thần: “Anh ba, đây là ghi chép của cô ấy vào lúc đó, thực ra cô ấy cũng không ghi nhiều, chỉ viết… ˆ

Nguyễn Hạo Thần không đợi anh ta nói xong, nhanh chóng rút tờ giấy trên tay anh ta qua.

Tào Du hơi giật mình, đó là lân đầu tiên anh thấy Anh ba của mình lo lắng như vậy.

Nguyễn Hạo Thần nhìn vào mảnh giấy. Anh thấy trên mảnh giấy chỉ có một vài biểu tượng, giây tiếp theo, ánh mắt anh lóe lên, đôi mắt trừng to, mấy kí hiệu này là…

Những kí hiệu này anh đã từng thấy! Là thấy ở chỗ anh cả.

Mối quan hệ giữa cô và anh ấy là gì?

Chỉ là những biểu tượng này cực kỳ đơn giản nhưng có thể nhìn thấy sự tương đồng với chữ viết của Tô Khiết.

“Anh ba, có chuyện gì vậy? Anh có phát hiện gì không?” Đôi mắt của Tào Du lóe lên, phản ứng của Anh ba hình như đã phát hiện ra điều gì đó vô cùng lớn.

Nguyễn Hạo Thần không trả lời câu hỏi của anh ta, mà đặt tờ giấy xuống, sau đó hỏi có vẻ tùy ý: “Cậu có biết khi nào anh cả sẽ trở lại?”

“Làm sao em biết điều này? Anh cũng biết danh tính của anh cả rất đặc biệt, nơi ở của anh ấy luôn được giữ bí mật.” Tào Du giật mình, Anh ba hỏi câu hỏi này thật sự có chút …

Tào Du đã không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề này nữa, bởi vì anh ta biết rằng ngay cả khi anh ta hỏi, Anh ba cũng sẽ không trả lời.

“Sau khi anh cả trở về, hẹn anh ấy ra ngoài uống nước.” Đôi môi của Nguyễn Hạo Thần nhếch lên, lời nói nhẹ nhàng không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc.

“Anh ba, anh không phải muốn gài bẫy anh cả chứ?” Tuy nhiên, Tào Du là cảnh sát trưởng, và trựch giác của cảnh sát vô cùng nhạy bén, đặc biệt là về mặt này.

Cô gái được anh cả phái đến, lại là người mà Anh ba đã tìm kiếm rất nhiều năm, tâm trạng của Anh ba, anh có thể hiểu rõ được.

“Anh ba, đừng lo lắng, ngay khi anh cả trở về, tôi sẽ hẹn anh cả ra ngoài.” Khuôn mặt của Tào Du ngay lập tức trở nên phấn khích hơn một chút. Cả anh cả và Anh ba đều là những hồ ly nghìn năm, đều nham hiểm như nhau.

Chỉ là, không biết Anh ba muốn làm gì?

Nhưng anh ta biết phim này nhất định xem hay! Làm sao có thể bỏ lỡ tiết mục tốt ngàn năm có một vậy chứ?

Do đó, anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì, quay người và rời đi.

Khi Nguyễn Hạo Thần trở về biệt thự, Tô Khiết đã ngủ say. Nguyễn Hạo Thần đứng trước giường, nhìn người dường như đang ngủ rất say kia, khóe môi anh từ từ cong lên. Cô thực sự ngủ rồi?

Anh đã biết được khả năng giả vờ ngủ của cô, mấy ngày này, cô luôn giả vờ với anh là đang ngủ.

Muốn biết cô ấy giả vờ ngủ hay không? Anh có một cách tốt.

Vòng cung hình thành từ khóe môi sâu của Nguyễn Hạo Thần từ từ giương cao, sau đó anh ngã thẳng xuống giường…

Tô Khiết không ngủ, cô chỉ giả vờ ngủ khi nghe thấy tiếng anh quay lại. Cô cứ nghĩ anh sẽ như mọi khi, nhìn cô ngủ và rời đi như thường lệ, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ… thậm chí ngủ trên giường của cô.

Tô Khiết run rẩy trong lòng, nhưng cô không thể cử động cũng không dám cử động. Cô không biết anh muốn làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play