Chương 1351
Liễu Ảnh nghĩ đến đây, âm thầm hít một hơi, trong lòng có chút bất an.
Liễu Ảnh đi đến ngoài cửa mở chốt cửa, sau đó cẩn thận đẩy cửa nhà ra.
Ở trong nhà đen kịt một mảnh, cái gì cũng không thể nhìn thấy, cho nên cô không nhìn thấy được Tư Đồ Không đang ở trên ghế sofa.
Liễu Ảnh âm thầm thở ra một hơi, xem ra là anh ta không có ở nhà.
Nhưng mà xe của anh ta đang ở bên ngoài mà, nói rõ là anh ta đã từng trở lại, anh ta trở lại rồi thì chắc là anh ta cũng đã biết cô không có ở nhà.
Nhưng mà tại sao anh lại không gọi điện thoại cho cô để tìm cô?
Chẳng lẽ chỉ dừng xe rồi đi ngay, không có đi vào nhà?
Liễu Ảnh nghĩ mãi mà không hiểu được, cô bước vào trong nhà, mượn ánh sáng ở bên ngoài thay giày ra, sau đó mới mở đèn lên.
Đèn vừa mới mở lên, ánh sáng đột ngột tới, Liễu Ảnh híp mắt lại đi vào trong nhà.
Sau đó nhìn thấy Tư Đồ Không đang ngồi ở trên ghế sofa.
Trong nháy mắt đó thân thể của cô đột nhiên cứng đờ, trong lúc nhất thời hai chân dường như hoàn toàn đóng băng, trực tiếp bất động.
Hai mắt của cô mở thật to, nhìn thẳng về phía của Tư Đồ Không, anh ta đang ở nhà mà tại sao lại không bật đèn?
Liễu Ảnh đột nhiên nghe thấy mùi rượu, mùi rượu rất nồng nặc, cô vốn cho rằng anh ta xã giao ở bên ngoài cho nên uống rượu.
Nhưng mà cô nhìn thấy bình rượu đang đặt ở trước mặt của anh ta, là một bình rượu trống không.
Cho nên anh ta uống rượu ở trong nhà?
Uống hết một bình rượu rồi chắc có lẽ là không phải mới vừa trở về.
“Anh về rồi.” Liễu Ảnh âm thầm hít một hơi, sau đó cẩn thận mở miệng nói.
Ngước mắt lên nhìn về phía cô, khóe môi hơi cong lên, anh ta đang cười, đúng vậy, giờ phút này anh ta thật sự đang cười.
Nhưng mà anh ta cũng không trả lời câu hỏi của cô.
“Anh về từ lúc nào vậy?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, chẳng biết là tại sao trong lòng lại cực kỳ bất an, lại có chút sợ hãi.
Thật ra thì cô vẫn luôn sợ anh, luôn luôn, loại sợ hãi trong vòng năm năm đó vẫn chưa từng tan biến.
Nhưng mà anh ta bây giờ lại càng làm cho cô sợ hãi hơn.
Liễu Ảnh muốn biết là anh ta trở về từ lúc nào, sao anh ta trở về mà lại không gọi điện thoại cho cô? Tại sao lại ngồi một mình ở đây mà uống rượu?
“Muốn biết à?” Tư Đồ Không nhìn về phía cô, vẫy vẫy tay với cô: “Đến đây, để tôi nói cho em biết.”
Lúc này giọng nói của anh ta rất nhẹ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhìn không ra được là tức giận hay bất mãn.
Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta như thế này thì lại càng sợ hãi hơn nữa, nhưng mà anh ta kêu cô đến đó, cô cũng không dám không đi qua.
Năm năm qua đối với anh ta, từ xưa đến nay cô đều không dám chống lại.
Liễu Ảnh dùng sức hít một hơi, sau đó cất bước đi về phía của anh ta.
Tốc độ của cô rất chậm rất chậm, giống như là con ốc sên đang bò, nhưng mà Tư Đồ Không lại không có hối thúc cô, cũng chỉ là nhìn cô chờ đợi như vậy.