Chương 1340
Tiếng “ừm” kia của Tư Đồ Không hơi trầm, nghe không rõ lắm là đang hỏi lại, giờ phút này Liễu Ảnh lại nghe thành anh đang khẳng định, nên cho rằng anh ta thật sự đang bận.
Liễu Ảnh rõ ràng thở dài một hơi: “Vậy anh đang bận à.”
Lúc nói lời này, giọng điệu của cô ta có vẻ như thoải mái hơn một chút.
Tư Đồ Không ở cách chỗ cô ta không xa nhìn cô ta, cho nên thấy rõ ràng phản ứng của cô.
Thấy được lúc cô hỏi anh đang bận hay không, rõ ràng phản ứng đã thoải mái hơn.
“Làm sao vậy?” Tư Đồ Không hơi híp mắt lại, cuối cùng không nhịn được nên hỏi một câu.
“Không có gì, tôi muốn hỏi anh tối nay mấy giờ về nhà thôi?” Liễu Ảnh đang định tắt điện thoại, không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời cô ta lại căng thẳng thêm mấy phần.
“Sao vậy? Nhớ tôi à?” Tư Đồ Không nghe được lời này của cô ta, hơi cong khóe môi lên, người phụ nữ này đột nhiên thông suốt rồi à?
Vậy mà biết hỏi anh ta lúc nào trở về?
“Hả? À…” Liễu Ảnh hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Muốn tôi về với em sớm hơn một chút à?” Tư Đồ Không nhìn dáng vẻ kia của cô ta, độ cong ở khóe môi cũng tăng thêm mấy phần.
Tư Đồ Không cũng không nói là anh ta đã trở về.
“Hả? Không cần đâu, không cần, tôi biết công việc của anh bận rộn mà.” Liễu Ảnh nghe anh ta nói như vậy, đột nhiên có chút luống cuống.
Nụ cười trên khóe môi Tư Đồ Không biến mất, tay cầm di động hơi siết chặt lại, anh ta nhìn ra, cô nói không cần là thật sự không cần, mà công việc của anh bận rộn chỉ là cô tìm cái cớ mà thôi.
Xe của anh ta dừng ở cách chỗ cô không xa, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn không phát hiện ra.
Cho nên giờ phút này chẳng những cô không quan tâm, hơn nữa còn đang hồi hộp, có chút lo lắng.
Cô đang sốt ruột muốn đi đâu?
Hơn nữa, lúc anh nói là muốn đi cùng cô, rõ ràng cô hơi bối rối?
Vì sao lại bối rối?
“Em ở nhà một mình đang làm gì?” Tư Đồ Không không muốn nghi ngờ, anh ta cũng không nguyện ý nghi ngờ, nhưng dáng vẻ hiện tại của cô khiến anh không thể không nghi ngờ được.
“À? Xem, xem TV.” Liễu Ảnh đang rất căng thẳng, cho nên khi nghe được câu hỏi này của anh liền miệng nhanh hơn não nói ra câu trả lời.
Nên lúc này cô mới thốt ra lời như vậy, không kịp suy nghĩ, cô không biết nói dối, cho nên mới lắp bắp như vậy.
“Sao lại không nghe thấy tiếng TV?” Tay Tư Đồ Không cầm di động lại siết chặt thêm, đôi mắt híp lại, vẻ lạnh lùng trong đó càng thêm rõ ràng hơn.
Rõ ràng bây giờ cô đang ở dưới lầu, vậy mà cô lại nói với anh ta là đang xem TV ở nhà?
Tại sao lại nói dối?
“Hả? Tôi muốn gọi điện cho anh nên ấn TV tạm dừng rồi.” Liễu Ảnh không ngờ anh ta sẽ hỏi câu này, trong lúc nhất thời càng thêm áy náy, nhưng đã nói dối một câu vậy tiếp theo nhất định sẽ phải dùng nhiều câu nói dối hơn để che dấu đi.
Đây là một phản ứng tất yếu! !