Chương 1329
Cô bình thường trong tay nhiều nhất cũng chỉ có 3-6 tỷ, lần này bởi vì hôn sự của cô ta và cậu ba Nguyễn, ba mới cho cô ta nhiều như thế.
“Cô Tô, cô nếu như kiên quyết muốn đổi thành cái giá này, tôi không thể mua.” Cổ Doanh Doanh bình ổn cảm xúc lại, trong lòng đưa ra quyết định.
Cái giá này cô ta thật sự không chấp nhận nổi, không những cô ta, chính nhà họ Cổ cũng không chấp nhận được nổi.
Hơn nữa, cô ta kiên trì tin tưởng có nhà họ Cổ ở đây, cô ta không thể nào ngồi tù, ở thành phố A, ai dám không cho nhà họ Cổ họ mặt mũi chứ?
Cho dù gây ra chuyện không hay thì nhà họ Cổ nhất định cũng sẽ nghĩ cách giúp cô ta đè xuống.
Dù sao thì bây giờ nhà họ Cổ và nhà họ Nguyễn cũng đang bàn chuyện liên hôn!!
Nghĩ tới những chuyện này, Cổ Doanh Doanh bỗng nhiên có chút tức giận, giọng điệu thêm chút cứng rắn.
“Đúng, chúng tôi không mua, cô muốn kiện thì kiện, tôi là cô chủ nhà họ Cổ, Tô Khiết, cô cho rằng cô thật sự có thể kiện được chúng tôi? Cô cho rằng cô thật sự có thể khiến chúng tôi ngồi tù? Tôi muốn xem xem ai dám bắt tôi?” Cổ Linh Linh lần này liền hiểu ý của Cổ Doanh Doanh, nói ra lời cực kỳ ngông cuồng.
Cổ Linh Linh thậm chí còn trực tiếp xoay sang phía hai cảnh sát, hét to: “Anh dám bắt chúng tôi sao? Dám sao? Tôi lập tức gọi điện thoại cho ba tôi, kêu ba tôi đến xử lý các người.”
Sắc mặt cảnh sát hơn bốn mươi tuổi trở nên vô cùng khó coi, nhưng nghe thấy cô ta nói muốn gọi chủ nhân nhà họ Cổ tới, nhất thời cũng không dám nói gì.
Mọi người xung quanh thấy dáng vẻ hống hách của cô ta cũng có chút phẫn nộ, nhưng người ta có ba lợi hại, cảnh sát cũng không dám đắc tội, họ còn dám nói gì?
“Đã vậy thì tôi trực tiếp báo cảnh sát đi.” Tô Khiết lại cười cười.
Mọi người càng không hiểu, cảnh sát không phải ở đây sao? Sao còn muốn báo cảnh sát?
Tô Khiết lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, hơn nữa còn ấn loa ngoài.
Muốn ỷ thế hiếp người sao? Tốt, rất tốt, ai mà không biết chứ!!
“Alo, chị ba?” Sau khi điện thoại đổ chuông một tiếng, đầu kia liền nhận, tốc độ thật sự nhanh chóng, đối phương trực tiếp gọi cô một tiếng, giọng nói còn có chút kinh ngạc, không dám tin.
“Cục trưởng Tào.” Tô Khiết gọi một tiếng vào điện thoại.
Mọi người sững sốt, báo cảnh sát mà cô nói là trực tiếp báo với cục trưởng Tào, cậu năm Tào?
Sắc mặt Cổ Doanh Doanh lập tức biến đổi, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới Tô Khiết lại trực tiếp gọi điện thoại cho cậu năm Tào.
Khí thế hống hách vừa rồi của Cổ Linh Linh cũng rõ ràng biến mất hơn nửa.
“Chị ba, là chị à, em còn cho rằng nhìn lầm rồi chứ, chị ba gọi điện thoại cho em có việc gì sao? Có chuyện gì chị ba cứ mở miệng, chỉ cần em có thể giúp được, Tào Du em dầu sôi lửa bỏng quyết không từ nan.” Lời này của cậu năm Tào rõ ràng có chút khoa trương, nhưng ý tứ lại đủ khiến người ta chấn động.
“Tôi và cậu ba Nguyễn đã ly hôn rồi, anh đừng gọi tôi là chị ba nữa…” Tô Khiết cảm thấy cô bây giờ dù sao cũng đã ly hôn với Nguyễn Hạo Thần cho nên tiếng chị ba này tạm thời vẫn là đừng gọi.
“Không, chị một ngày là chị ba, cả đời đều là chị ba của em.” Nhưng cậu năm Tào lại đặc biệt kiên trì, hơn nữa lời này khiến người ta không còn gì để nói.