Chương 1320
“Cô Tô, chuyện này không thể nói lung tung, cần phải có chứng cứ, nếu cô Tô không có chứng cứ mà vu khống hãm hại chúng tôi thì chúng tôi có thể tố cáo cô Tô.” Cổ Doanh Doanh quả thực coi như thông minh, giờ phút này cô ta vẫn còn có thể giữ vững tỉnh táo, bình tĩnh đối đáp với chuyện này.
“Ừ, cô Cổ nói có lý, cho nên tôi mời cảnh sát ở lại giúp tôi điều tra rõ ràng.” Tô Khiết nhìn Cổ Doanh Doanh một cái rồi nghiêm túc gật đầu.
“Cô muốn điều tra như thế nào?” Cổ Doanh Doanh híp mắt, giọng nói rõ ràng là trầm xuống.
“Rất đơn giản, cứ theo lời cô Cổ nói vừa nãy thôi, lục soát, lục soát một cái là sẽ rõ ràng, cảnh sát ở đây cho nên mọi chuyện sẽ rất dễ làm.” Khi Tô Khiết nói những lời này thì vẻ mặt rất tự nhiên, không có chút bất thường nào.
Cổ Doanh Doanh nghe thấy những lời này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, đồ không ở trên người cô ta cho nên cô hoàn toàn không sợ bị lục soát.
Chiếc vòng ngọc kia bây giờ còn đang ở trong túi Tô Khiết, trong lòng Cổ Doanh Doanh thầm nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tô Khiết bị mất mặt.
“Lục soát thì lục soát, tôi trong sạch không sợ các người lục soát.” Cổ Linh Linh hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên rất kiêu ngạo.
“Để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, chúng tôi bằng lòng phối hợp với công việc của cảnh sát.” Cổ Doanh Doanh cũng đi về phía trước, dáng vẻ quang minh lẫm liệt, ý tứ rất rõ ràng là đồng ý để cảnh sát lục soát.
“Hiếm khi cô Cổ biết điều như thế.” Tô Khiết đưa mắt nhìn về phía Cổ Doanh Doanh, sau khi đối diện với đôi mắt của Cổ Doanh Doanh, ánh mắt Tô Khiết lại cố ý nhìn xuống phía dưới, sau khi chuyển đến túi xách của Cổ Doanh Doanh thì khóe môi cô lộ rõ một nụ cười khẽ.
Nụ cười đó mang theo một chút ẩn ý…
Sau đó Tô Khiết lại ngước mắt lên nhìn vào mặt Cổ Doanh Doanh, lông mày rõ ràng hơi nhướng lên, trên mặt cố ý lộ ra một chút đắc ý.
Cổ Doanh Doanh là người thông minh, vừa rồi biểu cảm của Tô Khiết rất rõ ràng, dĩ nhiên cô ta đều thấy được.
Lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên chùng xuống, con ngươi của cô ta nhanh chóng chuyển sang phía Tô Khiết, trước đó cô ta bảo Cổ Linh Linh lén lút bỏ vòng ngọc vào trong túi Tô Khiết.
Không biết bây giờ vòng ngọc còn ở trong túi Tô Khiết hay không?
Có hay không?
Trong lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên có linh cảm thật sự không tốt.
Tô Khiết thấy Cổ Doanh Doanh nhìn sang thì khẽ cười với Cổ Doanh Doanh, sau đó Tô Khiết cố ý đưa tay sờ về phía miệng túi của mình, túi của cô bình thường không có gì.
Dường như là để Cổ Doanh Doanh “yên tâm”, Tô Khiết còn lật túi lên, lắc lắc, trong túi thật sự rất sạch sẽ, không có thứ gì.
Khi Tô Khiết làm những chuyện này không có ý tránh né người khác, cứ thế ở trước mặt mọi người mà làm.
Đa số mọi người nhìn động tác của cô thì có hơi sửng sốt, có hơi ngây ngốc, không hiểu cô có ý gì.
Nhưng cũng có người thông minh lờ mờ đoán ra có chuyện gì.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Cổ Linh Linh nháy mắt thay đổi trở nên sửng sốt, rất nhiều người đều có hơi hiểu ra.
Cổ Linh Linh nhìn thấy đồ của Tô Khiết, mặt mày sửng sốt khó lòng tin được.
Cổ Linh Linh không hiểu, cô ta rõ ràng để chiếc vòng ngọc vào trong túi của Tô Khiết, trong thời gian này, cô ta không có nhìn thấy Tô Khiết lấy ra, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?
Mà sắc mặt của Cổ Doanh Doanh vào lúc này rõ ràng cũng thay đổi, chiếc vòng ngọc đó bây giờ đã không ở trong túi của Tô Khiết, vậy bây giờ nó đang ở đâu?