Chương 11
Cậu ba Nguyễn nhếch mép không nói gì, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ là trong đôi mắt đang híp lại cuốn ra bão táp làm người ta run như cầy sấy. Hơi thở lạnh lùng lại nguy hiểm này ép cho người ta có cảm giác không thể thở nổi.
Thư ký Ngô không dám thở mạnh, những người khác cũng ý thức được chuyện không ổn, tất cả chỉ ước gì có thể tàng hình, biến mất.
Sau một lát, cậu ba Nguyễn gọi điện thoại.
“Anh ba? Giờ này rồi mà anh còn gọi điện thoại cho em, anh phải nhớ em tới mức nào chứ?” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng điệu của đối phương có chút cợt nhả.
“Cậu điều tra giúp tôi về những chiếc xe chạy trên con đường gần khách sạn Hoàn Vũ trong một giờ vừa rồi.” Nguyễn Hạo Thần không nói thừa, giọng điệu lạnh lẽo giống như muốn đóng băng người ở đầu điện thoại bên kia vậy.
Lời nói trực tiếp lại dứt khoát, không thừa nửa từ, đây là một phong cách hành sự quen thuộc của anh.
Vừa nghe được lời này, thư ký Ngô đã biết được anh gọi điện thoại cho ai rồi. Nếu muốn điều tra chính xác nhất những điều đó trong thời gian ngắn nhất, vậy cũng chỉ có thể là Cậu năm Tào mà thôi.
“Sao vậy? Trong hơn một giờ trước, trên đường Trung Viễn xảy ra chuyện, có một án mạng. Lẽ nào anh B…” Giọng nói của Cậu năm Tào có phần trịnh trọng hiếm thấy.
“Cứ điều tra theo lời tôi nói đã.” Tính tình Nguyễn Hạo Thần vốn không thích giải thích, hơn nữa trong chuyện này, anh cũng không thể giải thích được.
Cậu năm Tào cũng không hỏi gì thêm, trực tiếp làm việc.
Năm phút sau.
“Anh ba, điều tra ra được rồi, trong thời gian anh nói tổng cộng có hai chiếc xe đi qua, một chiếc taxi và một chiếc Bingley. Chủ của chiếc xe Bentley là Dụ Vỹ Luân ở khách sạn cách đó có hai con đường nhưng thời gian chiếc Bingley di chuyển rõ ràng có hơi dài, trong đó hẳn phải từng dừng lại nhưng không biết vì sao? Taxi vẫn tính là bình thường.” Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Cậu năm Tào quả nhiên nhanh tới mức kinh người.
“Cậu vừa nói trên đường Trung Viễn xảy ra chuyện, có vụ án mạng à…” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy Cậu năm Tào nói vậy, đôi mắt cao thâm khó dò chậm rãi nheo lại.
Xảy ra chuyện mới tiện điều tra hơn.
“Hả? Đúng, nhưng thời gian này không đúng, vị trí cũng hơi xa, hai bên chắc hẳn không có liên quan gì…” Mạch suy nghĩ này chuyển quá nhanh, ngay cả Cậu năm Tào cũng nhất thời không kịp phản ứng.
“Chắc hẳn?” Cậu ba Nguyễn cúi đầu nặng nề nói một từ qua điện thoại, có phần cao thâm khó dò.
“…” Cậu năm Tào sửng sốt vài giây, sau đó đã hiểu ra. Ý của anh ba là muốn điều tra, hơn nữa còn phải điều tra tới cùng, có liên quan đến án mạng hay không không quan trọng, quan trọng chính là cái này vừa vặn thành lý do rất hợp tình hợp lý.
Cậu năm Tào đổi lời rất nhanh: “Không, không có chắc hẳn, thân là một cảnh sát của nhân dân, điều thiết yếu nhất chính là có thái độ nghiêm khắc thận trọng, không thể có nửa điểm qua loa, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Em sẽ lập tức điều tra.”
“Nhưng anh ba có thể cho chút gợi ý, để cho em biết cần phải nhấn mạnh điều tra theo phương diện nào được không? Như vậy có thể sẽ tăng cao hiệu suất một chút?” Không thể không nói, trình độ nói chuyện của Cậu năm Tào cứ phải gọi là cao.
Thật ra cậu ta muốn nghe xem đã có chuyện gì xảy ra đi?
“Tôi muốn biết là ai giữa đường đưa một người phụ nữ đi.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đã gần như bình tĩnh, nhưng vẫn có chút nghi ngờ là đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô không thể đi bộ rời đi được, cho nên nhất định đã lên một trong hai xe đó. Chỉ cần tìm ra chiếc xe, anh chắc chắn có thể tìm được cô. Thật ra anh muốn xem thử cô còn có thể trốn thế nào nữa? Cô còn có thể chạy trốn tới đâu nữa.