CHƯƠNG 107
Hứa Dinh Dinh ngồi ở một bên nhìn, càng cảm thấy đau lòng. Chỉ là đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề khác: “Hôm nay Nguyễn Hạo Thần trở về, đúng không?”
“Ừm” Tô Khiết trầm giọng đáp lại, Nguyễn Hạo Thần hôm qua có nói hôm nay sẽ về. Bé Kỳ như vậy, cô thực sự không nỡ rời đi, những Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ đã nghi ngờ cô, nếu như cô không trở về, chỉ e sẽ thêm rắc rối khác.
Cô e rằng nếu cô không về, Nguyễn Hạo Thần sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hai đứa trẻ.
“Vậy hôm nay cậu phải về à?” Hứa Dinh Dinh cũng hiểu tình hình hiện tại của cô, càng hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần – người đàn ông này nguy hiểm như thế nào.
“Tớ có thể không về không?” Tô Khiết nhìn bé Kỳ như vậy, thực sự có chút không nỡ.
“Được, nhưng mà, tớ tin rằng ông xã nhà cậu chẳng mấy chốc sẽ tìm đến đây, đến lúc đó chuyện hai đứa trẻ nhất định sẽ bại lộ.” Hứa Dinh Dinh tuy rằng ngày thường tùy tiện, những chuyện liên quan đến hai đứa trẻ cô ấy vẫn luôn suy nghĩ thấu đáo.
Khiết Khiết đã nhiều năm không đưa hai đứa trẻ quay về, chính là bởi vì không muốn chúng chịu tổn thương.
Chưa chồng đã có con, thậm chí đến ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết. Chuyện này mà bị lộ ra, không những ảnh hưởng đến thanh danh của Khiết Khiết mà chắc chắn hai đưa bé cũng bị tổn thương.
“Cho dù hôm nay anh ấy có về thì cũng không sớm như vậy, để tớ hỏi xem mấy giờ về.” Tô Khiết nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần rồi gọi cho anh.
“Alo.” Điện thoại kêu lên ba hồi chuông, anh liền bắt máy, âm thanh trầm thấp nhưng đầy nam tính, vô cùng dễ nghe.
“Ông xã, hôm nay anh về sao? Khi nào về đến nhà?” Tô Khiết trực tiếp hỏi.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, khóe miệng hơi nhếch lên. Người phụ nữ này hai hôm nay biểu hiện không tệ, ngày nào cũng chủ động gọi điện thoại cho anh, hỏi anh bao giờ về.
“Cũng khá muộn, sau mười một giờ đêm.” Khi nói những lời này, ở chỗ sâu thẳm nơi đáy mắt anh dường như che giấu một chút kỳ vọng.
“Ừm, em biết rồi, thuận buồm xuôi gió.” Tô Khiết nhẹ giọng đáp, sau đó liền cúp máy.
Nhìn điện thoại ngay lập tức bị tắt đi, Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình. Cô liền trực tiếp tắt máy như vậy sao. Anh còn cho rằng cô sẽ đến sân bay đón anh.
“Anh ấy sau mười một giờ mới về đến nơi, tớ có thể dỗ bé Kỳ ngủ rồi trở về, không thể trì hoãn.”
Tô Khiết nhẹ nhàng thở một hơi dài. Như vậy cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bé Kỳ sau khi ngủ say liền rất ngoan.
“Ừm, như vậy thì tốt. Sau khi cậu trở về, tớ có thể ngủ cùng bé Kỳ.” Hứa Dinh Dinh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì bé Kỳ có chút không khỏe, cho nên buổi tối trước khi ngủ hơi âm ĩ, nếu như không có Khiết Khiết, con bé e rằng sẽ khóc.
Buổi tối sau khi dỗ dành bé Kỳ ngủ, Tô Khiết mới gọi xe về, khi trở về biệt thự đã là hơn mười giờ. Khi phát hiện đèn trong nhà đang sáng, trong lòng cô không khỏi cả kinh. Nguyễn Hạo Thần rõ ràng nói phải hơn mười một giờ mới về đến nhà, chẳng lẽ về sớm hơn sao? Tô Khiết đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Là mợ chủ sao?” Một người phụ nữ trung niên tiến lại, vô cùng nhiệt tình: “Tôi là chị Lý, là cậu
chủ gọi tôi đến để chăm sóc cô.”
“Chị đến từ lúc nào?” Tô Khiết ngẩn người, cô thực sự không nghĩ Nguyễn Hạo Thần còn gọi người đến để chăm sóc cô, nhưng mấy ngày nay cô vốn dĩ không trở về.