Chung Tử Yên cảm thấy cuộc sống của cô khá viên mãn.
Mỗi ngày cô tỉnh dậy, trước tiên là kiểm tra tin tức xem hôm nay có bao nhiêu đơn hàng chuyển phát nhanh, trong lòng đầy mong chờ. Cô muốn gặp Vệ Hàn Vân đang bận rộn kiếm tiền, làm bữa sáng cho anh, sau đó đi bóc hàng.
Sau bữa sáng, cô vào bếp nấu ăn theo công thức dưới sự hướng dẫn của đầu bếp từng làm việc ở Michelin, đồng thời chờ điện thoại của Phương Nam thông báo xem Vệ Hàn Vân có về nhà ăn cơm hay không.
Nếu Vệ Hàn Vân trở về, vào bữa cơm tối, cô sẽ cầm quyển sổ nhỏ ghi lại phản hồi của ông chủ về hương vị món ăn.
Sau bữa tối, cô sẽ tự do hoạt động đến lúc đi ngủ.
Ngoài ra, đó còn là lúc cô tìm cơ hội tiêu tiền.
Trong một lần vô ý, Chung Tử Yên đã nhấp vào liên kết quảng cáo của một phần mềm mạng xã hội.
Sau khi đọc nội dung bên trong, Chung Tử Yên cũng thử đăng ký một tài khoản, đến phần đặt tên, cô thô bạo thẳng thắn: Hôm nay bà đây đang nghĩ cách tiêu tiền.
Thiết lập tài khoản xong xuôi, Chung Tử Yên khiêm tốn dùng ngôn ngữ mạng mới học được, đăng một weibo để hỏi han ý kiến của mọi người: "Có cách nào để tiêu tiền nhanh hơn không? Rất cấp bách...”
Sau khi đăng xong, Chung Tử Yên chuyển phần mềm sang chế độ nền, một tiếng chuông điện thoại vang lên, tên hiển thị là [người đại diện].
Chung Tử Yên trầm tư hai giây rồi vỗ đầu một cái.
Tiêu tiền quá mức làm người ta mê muội, cô quên mất thế giới cô đang ở thuộc về một quyển sách chiếu ra, mà cô vốn là một nữ phụ.
Nữ phụ Chung Tử Yên còn có nghề nghiệp, chính là người sáng tác hạng ba. Bản nhạc viết xong không ai sáng tác lời, càng không có ca sĩ nguyện ý hát, đăng lên mạng sau một ngày cũng chỉ có mười hai lượt xem.
Trong "cốt truyện", sau khi gả cho Vệ Hàn Vân, nữ phụ liền nhanh chóng từ bỏ công việc, bắt đầu tiêu tiền của anh và dành toàn thời gian làm vợ.
Chung Tử Yên lắc đầu: Không thể từ bỏ được, một năm sau, cô còn phải dựa vào nó để kiếm tiền.
Tinh linh là gì? Tinh linh là tạo vật yêu thích của Chúa, có nhan sắc, có sức mạnh, có cả trí thông minh. Quan trọng nhất là, họ còn có thiên phú âm nhạc bẩm sinh.
Chung Tử Yên trả lời điện thoại, không chút do dự: "Xin chào.”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia giọng nói yếu ớt, mang chút âm hưởng đầy xấu xa: "Hợp đồng của cô sắp hết hạn, thứ sáu đến công ty, một là giao nộp, còn hai là hủy hợp đồng, hiểu chưa?”
Chung Tử Yên không hề thấy áp lực: "Hiểu rồi!”
Cô cúp điện thoại, đi thẳng đến phòng sách tìm giấy bút.
Đầu dây bên kia vốn còn chờ nghe vài câu thỉnh cầu như "gia hạn thêm mấy ngày".
Hắn cầm điện thoại di động bị cúp máy, nhất thời có chút hụt hẫng, đành giả vờ nói chuyện với ống nghe: "Cô không thể kéo dài thời gian nữa đâu, thứ sáu chính là hạn cuối. Nếu không có phổ nhạc, công ty nhất định sẽ hủy hợp đồng, chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định.”
Sau khi nói xong, người đại diện cất điện thoại di động vào túi, hướng về phía hai vị cấp trên bên cạnh mà cười nịnh nọt : "Cô ấy nhất định sẽ tới.”
"Bạch tổng?" Một người lên tiếng.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế ông chủ gật đầu: "Xác nhận người sẽ đến là được, cháu gái tôi còn nhỏ, nghịch ngợm, hôm đó các anh chú ý hơn một chút.”
"Vâng vâng, Bạch tổng yên tâm!" người đại diện gật đầu: "Nhất định tôi sẽ làm cho Bạch tiểu thư hài lòng!”
......
Chung Tử Yên lấy giấy bút xong, cô đi thẳng đến phòng nhạc cụ.
Đó là căn phòng mới sửa, từ một gian phòng ở tầng trệt cải tạo thành, toàn bộ quá trình chỉ mất hai ngày.
Sau khi nhìn thấy các loại nhạc cụ được vận chuyển từ Yến Toa tới, quản gia liền hỏi ý kiến của Chung Tử Yên về việc trang trí phòng nhạc cụ này.
Đối với tinh linh mà nói, âm nhạc quả thực giống như hơi thở và nước uống, bọn họ cho dù chỉ tùy ý ngân nga một đoạn giai điệu vô nghĩa, cũng làm cho người nghe cảm thấy vô cùng vui sướng, sảng khoái.
Chung Tử Yên chưa từng dùng qua violin, cô thử vài nốt nhạc dưới sự dẫn dắt và linh tính của dòng máu tinh linh, ngay lập tức một đoạn giai điệu phát ra trong sáng, tươi đẹp như mây trôi nước chảy.
Chung Tử Yên mừng thầm: Không hổ danh là cây vĩ cầm giá tám triệu, hóa ra đây là tiền... À không, đây là sự quyến rũ của âm nhạc.
Từng nốt nhạc xâu chuỗi bay vào không trung, giống như có sinh mệnh, chúng nắm tay nhau nhảy nhót trong căn phòng, cuối cùng bị Chung Tử Yên thu vào trên tờ giấy.
Dù cho bản thân chưa từng sống như một tinh linh, Chung Tử Yên vẫn cảm nhận được dòng máu cuồn cuộn chảy trong huyết mạch, làm cô thêm yêu, thêm tin tưởng nó.
Khi Vệ Hàn Vân về nhà, Phương Nam nhỏ giọng báo cáo sự việc với anh.
"Hôm đó, tôi nhận được điện thoại tự thú, toàn bộ đều là sự thật, đã xử lý xong." Phương Nam dừng một chút, cau mày nói: “Hắn ta đã tự khai báo, nhưng lại kiên quyết nói mình không hề nhớ đã gọi cuộc điện thoại này. Sau đó tôi đã cho người để ý đến các mối quan hệ xã giao của hắn.”
Vệ Hàn Vân vừa nghe Phương Nam nói, vừa cúi đầu đọc tài liệu trên máy tính bảng trong tay, đánh dấu hai chỗ, rồi giao cho Phương Nam: “Cậu hãy điều tra thời gian và địa điểm nói chuyện một chút ”
“Đã hiểu.” Phương Nam liếc mắt nhìn máy tính bảng, khóa màn hình lại, nói lời tạm biệt với quản gia đang chờ ở cửa rồi rời đi.
Vệ Hàn Vân bước vào căn nhà, không thấy bóng dáng Chung Tử Yên, nghe quản gia nói cô ở trong phòng nhạc cụ cả buổi chiều, suy nghĩ một lát rồi đến tìm cô.
Cửa phòng nhạc cụ hiển nhiên không đóng, mới lên tầng một, tiếng vĩ cầm du dương đã truyền đến tai Vệ Hàn Vân.
Là người hoàn toàn thông thạo về nghệ thuật và âm nhạc, Vệ Hàn Vân nhíu mày, lịch sự gõ cửa.
Chung Tử Yên mở cửa, thuận tiện cho ông chủ xem bản nhạc mình vừa sáng tác.
"Trước đây tôi chưa từng nghe qua bản nhạc này." Vệ Hàn Vân trầm tư một lúc: "Là tác phẩm mới của em sao?”
Chung Tử Yên: "..." Tức là, những tác phẩm trước anh đều nghe hết rồi sao?
"Tôi có chút hiểu biết về âm nhạc cổ điển." Vệ Hàn Vân như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười: "Bà tôi là một nghệ sĩ dương cầm.”
Chung Tử Yên vốn biết nhà họ Vệ vừa giàu có, vừa tài năng xuất chúng, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cô khoe khoang với anh: "Đây là những gì tôi vừa viết.”
Vệ Hàn Vân nhìn qua, có chút giật mình.
Kỹ xảo diễn tấu của Chung Tử Yên có chút kỳ lạ, nhưng cảm xúc dồi dào, điều này làm cho Vệ Hàn Vân kinh ngạc. Biết sử dụng một loại nhạc cụ và có thể viết ra khúc nhạc tuyệt vời lại là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, không phải ai cũng có thể làm được.
Với khả năng phán đoán của Vệ Hàn Vân, anh lặng lẽ đánh giá đó là bản nhạc do một bậc thầy biên soạn.
"Dễ nghe đúng không?" Chung Tử Yên vui vẻ: "Đó là chương đầu tiên, phía sau còn có nhiều chương nữa.”
Hiếm khi thấy ông chủ bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Chung Tử Yên hăng hái, cô đem cả bản nhạc viết trong buổi chiều ra, xâu chuỗi lại với nhau rồi biểu diễn cho Vệ Hàn Vân nghe một lần.
Là người một giờ có thể kiếm được mấy trăm ngàn, Vệ Hàn Vân lại nghiêm túc ngồi nghe nửa tiếng đồng hồ, còn đưa ra đánh giá vô cùng khách quan: “Một bản nhạc rất hay.”
"Quá khen." Chung Tử Yên ngoài miệng khiêm tốn một chút, thế nhưng trên mặt lại không chút che đậy, bày ra hai chữ kiêu ngạo.
Vệ Hàn Vân nhếch miệng cười, đứng lên nhắc nhở: "Có điều bây giờ ta nên ăn cơm rồi, em không đói sao?”
Chung Tử Yên kinh ngạc, nhảy dựng lên: "Tôi quên nấu cơm mất rồi!”
"Em cũng có công việc phải bận rộn, hôm nay là ngoại lệ." Vệ Hàn Vân vốn là một ông chủ rất hiểu lòng người: "Phổ nhạc của em, tôi có thể cho bà mình xem một chút được không?”
Chung Tử Yên nghiêng đầu.
Mặc dù không quá cần thiết, nhưng ông chủ đã chủ động yêu cầu, cô nhất định phải thỏa mãn.
Cô nhanh chóng sửa lại bản nhạc viết tay rồi đưa cho Vệ Hàn Vân: "Được, để tiền bối xem qua rồi chỉ giáo một chút. Cảm ơn anh rất nhiều…”
Vệ Hàn Vân nhận lấy bản nhạc, nghe thấy Chung Tử Yên nói một nửa, bật cười: "Không cần khách khí, Vệ phu nhân.”
Phổ nhạc gốc bị Vệ Hàn Vân lấy đi. Sau bữa tối Chung Tử Yên lười biếng, chỉ viết lại chương đầu tiên rồi chuẩn bị sai người gửi đi.
Viết xong phổ nhạc, cô điện thoại cho người đại diện, đối phương nửa ngày mới bắt máy, giọng điệu mất kiên nhẫn, nóng nảy: "Thứ sáu là hạn cuối, không thể gia hạn, đây là quy định của công ty, tôi không thể giúp được cô.”
Chung Tử Yên đang mở kiện hàng chuyển phát nhanh buổi chiều chưa kịp tháo, điện thoại di động đặt ở bên cạnh, mở loa ngoài: "Không phải, tôi muốn hỏi nhất định phải thứ sáu mới nộp sao? Ngày mai tôi sẽ gửi qua được chứ?”
“.....” Người đại diện giật mình, nhanh chóng từ chối: “Không thể!”
Bạch tiểu thư thứ sáu mới dẫn bạn bè đến công ty ghi âm, chỉ định ngày đó để Chung Tử Yên xuất hiện đùa giỡn. Anh ta có thể để cho thiên kim tiểu thư nhà người ta thay đổi lịch trình sao? Cho tiền anh ta cũng không dám!
"Tại sao?" Chung Tử Yên nghi hoặc. Chắc chắn không thể nộp trễ, nhưng cô chưa từng nghe quy định không thể nộp bài trước.
Người đại diện: "... Tôi đang ở ngoài đường. Thứ sáu mới có thể trở về!”
Chung Tử Yên nói: "Vậy tôi để ở quầy lễ tân trong văn phòng của anh.”
"Bản thảo quan trọng như vậy, nếu bị trộm thì làm sao bây giờ?" Người đại diện đầu đầy mồ hôi, tìm mọi cách từ chối: "Thứ sáu đi! Vừa lúc, tôi cũng có việc muốn trao đổi trực tiếp với cô.”
"Được rồi." Chung Tử Yên tiếc nuối, bỏ bản nhạc vào ngăn kéo.
Người đại diện chột dạ ho khan một tiếng, cẩn thận thăm dò: "Cô đã viết xong rồi sao?”
“Viết xong rồi!” Chung Tử Yên tự hào thông báo.
Anh ta lau mồ hôi lạnh, nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại của Chung Tử Yên. Lập tức thông báo cho cấp trên của mình.
Cấp trên nhướng mày, điện thoại gọi cho Bạch Linh.
Bạch Linh nghe xong không chút hoang mang, thậm chí còn có chút khinh miệt: "Mới thông báo cho cô ta được nửa ngày mà đã xong ư? Thứ viết ra nhất định là rác rưởi, không biết là bỏ tiền ra mua hay sao chép trên mạng nữa. Không cần quản cô ta, chỉ cần đảm bảo thứ sáu cô ta sẽ đến công ty là được.”
......
Sáng sớm thứ sáu, Chung Tử Yên rời giường bóc chuyển phát nhanh. Khoảng mười giờ, cô cầm túi tài liệu chứa bản nhạc chuẩn bị đến công ty.
Thấy cô chuẩn bị ra ngoài, quản gia ân cần hỏi: “Sáng nay phu nhân định đến đâu vậy?”
Chung Tử Yên im lặng một lát, gọi điện thoại cho người đại diện: “Công ty của anh ở đâu? Tên là gì?”
Quản lý vốn cho rằng Chung Tử Yên sẽ tới sớm, thấp thỏm chờ đợi trong lo sợ, nay nhận được cuộc gọi của cô, hắn không biết có phải nhận nhầm điện thoại hay không nữa. Chung Tử Yên này nhất định đang có âm mưu!
Sau khi lấy được tên công ty từ người đại diện, Chung Tử Yên cúp điện thoại: “Giải trí Hậu Thổ.”
Quản gia lộ ra biểu tình: “Thuận buồm xuôi gió.”
Chung Tử Yên cảm thấy biểu tình của quản gia ẩn chứa lượng thông tin quá lớn.
Cô không thể không hỏi: “Ông đã nghe nói về nó chưa?”
Quản gia suy nghĩ một chút, nói ngắn gọn: “Sau khi nhà họ Vệ tiến vào ngành giải trí, đã thu mua và rót vốn vào không ít công ty, trong đó có Hậu Thổ.”
Chung Tử Yên nhanh chóng bừng tỉnh, hiểu được hai chuyện: Thứ nhất, Vệ Hàn Vân là ông chủ của Công ty giải trí Hậu Thổ. Thứ hai, thì ra cô đang làm việc bán thời gian cho ông chủ của mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chung Tử Yên: Tôi đang xây dựng kho bạc nhỏ của mình!!!
Vệ Hàn Vân: Đúng là rất nhỏ.
Chung Tử Yên:...
Vệ Hàn Vân: Trước đó cứ dùng của ta đi.
Chung Tử Yên: Mình phải bảo vệ kho bạc lớn của ông chủ.
*
Mỗi lần tác phẩm này được khen ngợi, tôi đều cảm thấy các người bị không khí tiêu xài mê hoặc, ha ha ha ha ha ha.
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT