Cô bé nghe thấy câu “mỗi màu lấy một chiếc”, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên cứng đờ, mất kiểm soát.

Trái lại, tổng giám đốc Vương vô cùng bình tĩnh: “Được, Chung tiểu thư.”

Chung Tử Yên học theo bộ dạng giả vờ uy hiếp của đồng đội trước kia, rụt rè gật đầu về phía hai mẹ con đứng đối diện, tao nhã vén tóc ra sau tai rồi xoay người rời đi.

Cô bé đứng sau lưng Chung Tử Yên đỏ mặt, tức giận đến giậm chân: “Không phải chỉ là sáu cái túi thôi sao? Tôi cũng có thể mua tất cả! Kể cả cây vĩ cầm vừa rồi tôi cũng có thể mua được!”

“Càn quấy.” Mẹ cô ta quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Chung Tử Yên dời đi, vẻ mặt khó chịu: “Cô ta tiêu tiền của người khác nên không thấy đau lòng, con chỉ được học cái tốt thôi, những thứ thấp kém này vốn dĩ không nên để mắt!”

Tổng giám đốc Vương tai rất nhạy bén, nghe thấy câu chửi bới này, theo bản năng nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Chung Tử Yên một chút.

Chung Tử Yên đương nhiên nghe thấy.

Vì vậy, cô đang nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc tại sao đối phương có thể nhìn ra được.

Tiêu tiền của mình đương nhiên cô sẽ đau lòng, tiêu tiền của Vệ Hàn Vân tất nhiên sẽ không rồi!

Ông chủ đã nói dù cô có tiêu bao nhiêu trong một năm, anh cũng không thể nào phá sản. Chính vì thế, cô phải nghiêm túc thực hiện tâm nguyện của anh!

“Hôm nay đi dạo như thế là đủ rồi.” Chung Tử Yên vui vẻ nói với Tổng giám đốc Vương: “Lên tầng thôi.”

“Trước đó, cô muốn đặt một chiếc tủ đựng chìa khóa xe phải không? Được rồi, xin mời đi theo tôi.” Dường như thấy Chung Tử Yên không nghe được câu nói xỉa xói đó, Tổng giám đốc Vương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thang máy đi lên, Chung Tử Yên thơ thẩn, vô tình nghe được tên Vệ Hàn Vân trong một cuộc đối thoại vô cùng phức tạp.

Là chuyện liên quan đến ông chủ mình, cô theo bản năng nghiêng đầu lắng nghe.

Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên, rất thấp, và mang theo một chút âm vang: “Vệ gia nội bộ đấu đá lẫn nhau. Chúng ta thừa dịp nhặt nhạnh chút tiện nghi thôi. Từ xưa đến nay, ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Chỉ cần động tay một chút vào công ty con mà họ đầu tư, tìm đến các nhân viên cũ, họ sẽ không tra được đến chúng ta đâu, ngươi nên đem tâm tư đặt vào trong bụng đi!”

Chung Tử Yên trở nên cảnh giác. Động vào kho bạc của ông chủ cũng là động vào kho bạc của cô, quả thực là tội không thể tha thứ.

Đợi đến khi vừa ra khỏi thang máy, Chung Tử Yên liền lấy điện thoại ra: “Tôi có việc muốn gọi điện thoại chút, phòng làm việc nằm ở đâu?”

Tổng giám đốc Vương ân cần, chỉ ra vị trí phòng làm việc: “Vậy tôi đến đó chờ cô nhé?”

Chung Tử Yên đưa ra cử chỉ đồng ý, lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ ra được số của Phương Nam, nhưng không gọi luôn.

Cô đi về phía nhà vệ sinh, nhìn lướt qua vị trí của camera rồi nhảy ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh, cơ thể mềm mại lưu giữ dòng máu tinh linh trong huyết quản. Chung Tử Yên lật cổ tay, nhanh nhẹn trèo vào cửa sổ tầng dưới.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa tới một phút.

Từ nhà vệ sinh tầng tiếp theo đi ra ngoài, Chung Tử Yên nhẹ nhàng né tránh vị trí của hai camera, nhanh chóng tìm được người đàn ông trung niên vừa cúp máy.

Cô vỗ vai ông ta từ phía sau.

Người đàn ông trung niên cau mày quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Chung Tử Yên, theo bản năng tham lam nuốt một ngụm nước bọt.

Chung Tử Yên mỉm cười, không chút do dự bắn thẳng tia phép thuật mà người thường không thể chống cự vào mặt ông ta.

Dám đánh chủ ý đến (tiền của) ông chủ của cô! Đã hỏi qua ý của cô chưa? (Tiền của) ông chủ đều là (tiền của) của ta!

Giải quyết người đàn ông trung niên chỉ mất năm phút, cô có thừa thời gian trở lại nhà vệ sinh tầng trên.

Nhà vệ sinh cao cấp cao cấp sáng sủa rộng rãi, hương thơm thoải mái, thậm chí còn có kem dưỡng tay bên cạnh bồn rửa.

Chung Tử Yên thuận tiện rửa tay, bình tĩnh đi đến phòng làm việc.

Ngày xưa, cô khinh qua thi sơn huyết hải, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.

“Mời vào.” Tổng giám đốc Vương đang chờ ở cửa, thấy Chung Tử Yên đến, hơi cúi đầu, không hỏi gì nữa.

Có lẽ thời gian con gái đi vệ sinh năm phút là rất bình thường, Chung Tử Liêu nghĩ thầm.

Mặc dù các nhà thiết kế đều đến từ những thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới, nhưng thái độ phục vụ là cực kỳ đoan trang, đúng mực. Họ dựa theo yêu cầu của Chung Tử Yên để đưa ra ba mẫu thiết kế ban đầu, nói chuyện không thể nhẹ nhàng hơn.

Chung Tử Yên không khỏi cảm thán. Than ôi, khi con người có tiền, thế giới trở nên đặc biệt thân mật và tốt với ta hơn hơn. Suy cho cùng, cũng là đồng tiền lợi hại.

Sau khi hoàn thành thiết kế của tủ chìa khóa, Chung Tử Yên mới hỏi nhà thiết kế nữ: “Có phải trong phòng làm việc hơi nóng không? Mặt cô hơi đỏ đó.”

Cô không nói những lời này thì không sao, vừa nói xong, hai má nhà thiết kế lập tức đỏ bừng: “Vâng, đúng là hơi nóng, rất xin lỗi....”

Chung Tử Yên có chút mờ mịt: “Vậy vừa rồi cô có thể nói điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp hơn một chút là được rồi.”

“Cảm ơn cô đã quan tâm...” Nhà thiết kế nữ nhỏ giọng, lúng túng trả lời, cúi đầu đến mức có thể nhìn thấy cả xoáy tóc, hai vành tai cũng dần ửng đỏ.

Chung Tử Yên: “...........”

Ngay lúc mấu chốt vẫn là Tổng giám đốc Vương thân thiết giải vây: “Vậy, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho tài xế Chung tiểu thư nhé?”

Chung Tử Yên a một tiếng: “Hôm nay mua mấy thứ này, trong xe không đủ chỗ để rồi.”

“Chung tiểu thư yên tâm, chúng sẽ đóng gói giao về tận nhà cho cô.” Tổng giám đốc Vương lập tức tỏ vẻ quan tâm, làm việc vô cùng chuyên nghiệp: “Đối với hàng hóa đặt làm, sau khi chế tác hoàn tất, sẽ được chuyên gia đưa tới tận nhà lấy ý kiến sửa đổi của cô.”

Chung Tử Yên vô cùng thoải mái: Yeah! Mình sẽ! Trở lại! Chỗ này!

Cô đứng dậy, nói lời tạm biệt với nhà thiết kế còn đang cúi đầu, ra khỏi cửa mới nhỏ giọng nói với Tổng giám đốc Vương: “Tính cách thẹn thùng như vậy, nếu phải đối mặt với khách hàng khó tính thì sẽ khó cho cô ấy lắm.”

Tổng giám đốc Vương cuối cùng cũng không nhịn được, mỉm cười: “Chung tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, là do cô quá xinh đẹp, khi cô đến gần tôi cũng có chút khẩn trương. Tôi đã hơn bốn mươi tuổi, đã gặp qua đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng chưa ai sánh được với cô.”

Chung Tử Yên: “???”. Huyết thống tinh linh đương nhiên là đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức này.

Tổng giám đốc Vương bật cười: “Chẳng lẽ Chung tiểu thư không phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn lén cô ư?”

Chung Tử Yên: “......” Đó không phải là ngấm ngầm chê bai cô trông thật tồi tàn sao?

Tổng giám đốc Vương giọng điệu nhẹ nhàng nói tiếp: “Phó tiểu thư vừa rồi thiếu chút nữa nổi xung với cô đã nhìn cô rất lâu rồi.”

Chung Tử Yên: “..........” Hóa ra tiểu cô nương ngoài miệng nói lời cay độc vẫn không kìm được mà trong lòng rục rịch ư?

“Nhưng chẳng phải từ nhỏ đến lớn, Chung tiểu thư đã quen được người ta khen ngợi, chú ý rồi sao?.” Tổng giám đốc Vương lại nói.

Nghe được hai chữ “đã quen”, Chung Tử Yên giật mình bừng tỉnh. Hóa ra, đây chính là suy nghĩ đả kích trong truyền thuyết.

Thật ra, dòng máu của tất cả mọi người trong không gian vô hạn bao gồm gen và tính chất đều đã được tăng cường.

Những người chọn làm thiên thần được bao quanh bởi thứ ánh sáng linh thiêng, làm cho người ta tin yêu, phục tùng.

Những người chọn làm ma cà rồng, cả nam và nữ đều có nụ cười vô cùng tà mị, bí hiểm.

Chọn tinh linh, khi xuất hiện được trao cho nhan sắc vô cùng mềm mại, dịu dàng.

Ngoại trừ một số người lùn, yêu tinh và một số người khác, mọi người cơ bản đều đẹp đến không tưởng, người nhìn ta, ta nhìn người, nhiều năm sớm đã trở nên quen thuộc.

“Vẻ đẹp không thể mài ra cơm.” Chung Tử Yên dùng kinh nghiệm, nghiêm túc nói chuyện: “Phải có thực lực mới được.”

Ví dụ như Vệ Hàn Vân, anh đẹp trai như thế nào quan trọng sao? Không quan trọng.

Quan trọng là Vệ Hàn Vân có tiền.

Tổng giám đốc Vương có chút kinh ngạc nhìn Chung Tử Yên, nhanh chóng gật đầu tán thành: “Chung tiểu thư nói đúng.”

“Đến quầy thu ngân?” Chung Tử Yên hỏi.

“Tiểu thư không cần tới đâu.” Tổng giám đốc Vương khoát tay áo, mỉm cười nói: “Trước đó quản gia của cô đã nhắc qua điện thoại, hiện tại toàn bộ hàng hóa tiểu thư mua đều đã được thanh toán bằng thẻ của Vệ tiên sinh.”

Chung Tử Yên bình tĩnh thu điện thoại di động.

Tất cả đều như nhau. Quẹt ngang, quẹt thẳng, quẹt đứng, quẹt nằm, đều là tiền của Vệ Hàn Vân.

Ra đến ngoài cửa Yến Toa, Chung Tử Yên nhìn thấy chiếc xe mình ngồi sáng nay đã đậu ở ven đường, phía sau là hai chiếc xe vuông vắn, góc cạnh rõ ràng, trên xe đều in logo của Yến Toa.

Chung Tử Yên không biết nhiều về các loại xe, nhưng cô nhận ra chiếc xe đang đậu bên đường là Mercedes Benz.

Chung Tử Yên: “......”

Tổng giám đốc Vương tiễn Chung Tử Yên đến ven đường, bày ra nụ cười tiêu chuẩn, cúi đầu: “Hy vọng tiểu thư hài lòng với dịch vụ hôm nay, hoan nghênh lần sau trở lại.”

Chung Tử Yên chậm rãi bước vào ghế sau, rút một ly rượu từ quầy bar nhỏ, lắc lư ly thủy tinh chân cao rồi uống một ngụm.

Một ngày nào đó, cô sẽ mua mỗi loại xe một chiếc, một năm nữa là có thể lái rồi. Cô lâng lâng tưởng tượng.

*

Cũng là ngày mua sắm vui vẻ, Phó Minh Dao bước ra ngoài với nụ cười tươi rói trên môi rồi trở về cùng nước mắt.

Về đến nhà, cô ta thở hổn hển chạy về phòng mình, gọi cho người bạn tốt, khóc lóc kể lể: “Tớ vừa gặp Chung Tử Yên, đứa con gái lúc trước cậu và tớ nhìn thấy hôm khai giảng! Không biết cô ta bám được vào cành cao nào, hôm nay ở Yến Toa tiêu tiền của kim chủ mua đồ, còn cười nhạo tớ!”

Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại nghi ngờ hỏi: “Cậu thực sự gặp cô ta sao? Cô ta làm gì có tiền đến Yến Toa mua đồ?”

“Ai biết được!” Phó Minh Dao tức giận kêu to: “Mua đồ đạc hết hàng trăm ngàn vạn, mắt cũng không chớp một cái! Không phải cậu nói nhà cô ta đã sớm phá sản, trong tay chỉ có một căn hộ rách nát, không đủ tiền tiêu sao?”

“Cậu đừng nóng vội.” Người bên kia cười nhạo một tiếng: “Ngay cả khi cô ta thực sự tìm được một người giàu có, làm gì có ai bao nuôi một người có thể tùy tiện tiêu tốn ngàn vạn? Không chừng chỉ là giả vờ, bây giờ đang khóc lóc ở Yến Toa xin trả hàng.”

Phó Minh Dao tưởng tượng ra cảnh này, trong lòng mới dễ chịu một chút: “Vậy mặt mũi tớ cũng đã mất rồi....Tớ không muốn cãi nhau với cô ta, thấy cô ta muốn mua cây đàn mà cậu muốn, mới nói chuyện.”

“Cây đàn vĩ cầm đó ư?” Người bạn kia hơi ngạc nhiên, nhanh chóng bình tĩnh nói: “Cây đàn đó giá vài triệu, cô ta có thể mua nó được sao? Khi cha tớ về tớ sẽ đi mua, cậu không cần phải tức giận. Mấy ngày nữa tớ đến công ty âm nhạc để thu âm demo mới, cậu có muốn nghe không?”

Phó Minh Dao bơ phờ, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng những chuyện xảy ra ở Yến Toa.

Người bạn đó an ủi cô ta: “Như vậy đi, chờ đến ngày tớ ghi âm, tớ sẽ yêu cầu công ty gọi cô ta đến, đến lúc đó làm cô ta xấu mặt cho cậu xem, coi như trả thù ngày hôm nay, được không?”

“Làm cô ta xấu mặt như nào?” Ánh mắt Phó Minh Dao sáng lên.

“Trước đây cô ta là người sáng tác, ký hợp đồng với công ty của tớ, đã lâu không ra sản phẩm. Dựa vào điều khoản, nếu mấy ngày nữa không ra sản phẩm, cô ta sẽ bị hủy hợp đồng.” Người bạn đó cười giải thích: “Tớ sẽ bảo công ty gọi điện thoại cho cô ta cảnh cáo, nhất định cô ta sẽ đến công ty cầu xin, lúc đó cậu theo tớ xem náo nhiệt là được rồi.”

“.Nhỡ đâu cô ta có thể giao sản phẩm thì phải làm sao bây giờ?”

“Cô ta?” Người bạn kia cười nhẹ, mang theo sự trào phúng đầy trịch thượng: “Nếu cô ta có thể viết một bài hát, tại sao thời gian lâu như vậy vẫn không có tin tức gì? Lùi lại mấy bước mà nói, cho dù cô ta thật sự có thể giao ra, ngày đó vừa lúc tớ ghi âm, những gì cô ta viết ra có thể so sánh với tớ sao?”

Phó Minh Dao suy nghĩ một chút, yên tâm: “Cũng đúng, nhất định cô ta không thể so sánh với cậu, ngày đó tớ nhất định phải đến xem cô ta tức giận đến mức nào! Cảm ơn cậu nha Linh Linh ~”

..............

Bạch Linh buông điện thoại xuống, linh hoạt xoay bút chì ở đầu ngón tay, nhớ tới gương mặt thanh cao giả tạo của Chung Tử Yên, khinh thường giật khóe miệng, đổi một số điện thoại khác gọi đi: “Chú Hai? Là cháu, có một chuyện cháu muốn làm phiền chú.....”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play