Lý Thuần Quân từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mộng, kéo theo đó là từng cơn đau đầu như búa bổ. Từng mảnh kí ức dần hiện lên trong đầu khiến sắc mặt hắn nhanh chóng xám như tro nguội, vội vội vàng vàng đi kiểm tra nguyên dương của mình.
"May quá, vẫn còn"
Sau một lúc kiểm trắc kĩ càng, Lý Thuần Quân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chỉ ngay sau đó, hắn lại một mặt không hiểu thấu: "Kì quái, cảm giác tối hôm qua... Hoàn toàn không giống như đang mơ một chút nào. Mà ta cũng không có hư hỏng đến mức đi mơ cái loại giấc mơ như thế kia..."
"Lẽ nào..."
"Thần hồn song tu?"
Nghĩ đi nghĩ lại, gần như chỉ có thần hồn song tu mới có thể giúp hắn giữ được nguyên dương sau màn thác loạn kia. Và hắn cũng có thể chắc chắn rằng nữ nhân tối hôm qua ve vãn hắn tuyệt đối không phải Bạch Tường Vi... Đó rõ ràng là một người khác!
"Cao ngạo, cường thế, không thèm nghe người khác nói gì, chỉ muốn làm theo ý mình..." Lý Thuần Quân nghiêm túc suy ngẫm: "Từ ngữ khí, ánh mắt đến tư thái đều quá giống"
Chính vì quá giống nên hắn mới không thể hiểu nổi.
Lát nữa đi gặp nàng xác nhận lại mới được.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền đứng dậy sửa soạn lại quần áo sao cho thật chỉnh tề. Bất quá trước khi rời khỏi chỗ này, hắn có vô tình ngó qua mấy đồ vật nằm trên bàn.
Theo như trong trí nhớ của hắn, dường như tối qua trên bàn hoàn toàn không có gì cả... Thế mà bây giờ lại có, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy hiếu kì.
"Một lá thư cùng... Một con dao?"
Lật lá thư kia lên, Lý Thuần Quân nhanh chóng đọc qua nội dung bên trong thư. Mà thật ra nội dung được viết trong thư cũng rất đơn giản, đại khái là: "Ta chơi đã thèm rồi, về trước đây"
Ờ.
Đại khái là thế đấy.
Lý Thuần Quân: "..."
Ngôn ngữ hàm súc, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng. Mà Lý Thuần Quân cũng không phải ngu, tất nhiên là hắn ta biết rõ là ai đã viết ra bức thư này.
"Nàng đột nhập vào đây bằng cách nào vậy? Ta cũng muốn về lắm đây..." Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
Thôi được rồi.
Đủ mạnh liền tùy tiện đi. Dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng...
Mà chờ đã...
"..."
"Đã thèm?"
"Hoá ra từ trước đến nay nàng vẫn luôn thèm 'ăn' ta?"
Đến lúc này mới chịu nhận ra thì đã quá muộn rồi. Bởi vì trong những trường hợp đặc biệt, nàng đã len lén 'ăn' Lý Thuần Quân rất nhiều lần rồi chứ không phải một lần. Chỉ là... Có đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận, tuyệt đối không!
"Ta vừa nhận ra là mình đã đánh giá thấp mức độ điên cuồng của nàng ta rồi"
Thở dài, Lý Thuần Quân lại đưa mắt nhìn về phía con dao đang đâm thủng mặt bàn, không hiểu sao lại có cảm giác lạnh sống lưng: "Này này... Con dao này... Hẳn là đang mang một ý nghĩa rất đặc biệt đi?"
Hắn có thể hiểu ra ý nghĩa mà bà điên kia cố ý muốn truyền tải cho hắn thông qua con dao này.
Hẳn là 'Nếu ngươi mà dám tư thông với nữ nhân khác, quay về ta liền sẽ xiên chết ngươi' chăng?
"..."
"Ý thức chiếm hữu thật đáng sợ!"
Thôi vậy.
Nếu nàng đã về rồi thì hẳn là Bạch Tường Vi mà hắn từng biết cũng sẽ quay trở lại. Vậy nên, trước khi đối mặt với phong ba bão táp ở cả hai thế giới ảo và thực, hắn hi vọng mình có thể tận hưởng khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này...
Hoặc là hắn đã từng nghĩ như thế.
"Đại thống lĩnh, ngươi gặp ảo giác rồi, làm gì có ai tên là Bạch Tường Vi ở bên cạnh ngươi đâu?"
Trước mặt Lý Thuần Quân, thống lĩnh của cánh quân số một đang nhìn hắn với ánh mắt hết sức quái dị. Nó có thể là không hiểu thấu, nghi hoặc, không dám tin... Nhưng nói nôm na thì đó là ánh mắt của một người khi đang nhìn một tên điên.
Lý Thuần Quân đã nhận thức được chuyện này nên hắn cũng không định giải thích gì thêm nữa. Bởi vì mặc cho hắn có giải thích như thế nào, những người kia vẫn không tin rằng 'Bạch Tường Vi' đã từng tồn tại.
"Mộ Khuynh Tiên, ngươi vừa chơi ta một vố thật đau đấy... Ngươi vậy mà lại đeo một chiếc mặt nạ lừa lọc ta trong suốt một thời gian dài như vậy... Rốt cục thì đâu mới là mặt thật của ngươi?"
Trong đầu thoáng nghĩ như vậy rồi lại lắc đầu cười, hắn cảm thấy giảo hoạt như vậy mới chính là Mộ Khuynh Tiên mà hắn từng biết.
Có thể nàng có hơi điên một chút, nhưng đó mới là điểm đáng yêu của nàng.
"Có lẽ... Ta thật sự nên thử mở lòng mình một chút"
Đây đã không phải lần đầu tiên hắn nghĩ như vậy... Nhưng đó mới chỉ là nghĩ thôi, chứ từ trước đến nay hắn chưa từng thật sự mở lòng bao giờ.
Hắn biết rõ Mộ Khuynh Tiên xuất thân phi thường, thực lực cường đại... Nhưng nếu như nàng đã thật lòng với hắn, vậy thì hắn cũng nên thử cho nàng một cơ hội.
Bởi vì chính hắn cũng muốn được yêu mà.
Khụ...
Thôi được rồi, quay về với chính sự.
"Chuyện ta giao cho các ngươi thế nào rồi?" Lý Thuần Quân cất tiếng hỏi.
"Hồi thống lĩnh, vẫn chưa có gì xảy ra"
Vừa bẩm báo, vị thống lĩnh kia cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Hắn cảm thấy mừng vì đại thống lĩnh uy nghiêm ngày nào đã trở về... Chứ vừa nãy dường như ngài ấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Hừm, hiểu rồi" Lý Thuần Quân gật đầu: "Tuy không có gì nổi bật nhưng cũng đừng buông lỏng cảnh giác, ta cứ cảm thấy ở nơi đó đang có gì đó không đúng"
"Rõ!"
"Các quân sĩ hôm nay thế nào?"
"Hồi thống lĩnh, họ vẫn rất khoẻ mạnh"
"Tốt, vậy thì mau để mấy người đó vận động gân cốt một chút đi, sắp tới có lẽ sẽ phải đánh một trận đấy, đừng để lơ là"
"Tuân lệnh!"
...
...
Mất mấy ngày liên tục theo dõi tình hình, Lý Thuần Quân đã phát hiện ra nhóm sơn tặc được Ma Hoàng âm thầm bố trí kia đã bắt đầu rục rịch muốn động.
Theo lẽ thường mà nói, lẽ ra Lý Thuần Quân sẽ bố trí sẵn quân đội trong thôn để đón đánh sơn tặc, gạt bỏ mọi thương vong không đáng có... Nhưng mà, Ma Hoàng là một kẻ vô cùng đáng sợ, vậy nên hắn càng không thể tùy tiện làm bậy được.
Lý Thuần Quân có cảm giác nếu như mình bố trí sẵn mọi thứ rồi đánh tan đám sơn tặc kia một cách dễ dàng mà nói... Nói không chừng Ma Hoàng sẽ phát sinh nghi ngờ, sau đó lại tìm cách trừ khử hắn đi để khỏi lo hậu hoạn.
Ma Hoàng vẫn là là Ma Hoàng. Nếu hắn ta đã có thể trèo lên được vị trí đó thì tuyệt nhiên không phải hạng người lương thiện... Nếu không muốn nói là đáng sợ tới cực điểm.
Chính mắt Lý Thuần Quân đã chứng kiến tên đó đối xử với Quân Thiên Tứ như thế nào trong đoạn cố sự kia... Và đó cũng là lí do khiến hắn dè dặt trong mọi cử động dù là nhỏ nhất.
Quan trọng là... Có trời mới biết Ma Hoàng có đang đứng từ xa âm thầm theo dõi hắn hay không.
"Ít ra thì... Những dân thường đó đều là ảo... Điều này cũng giúp ta nhẹ lòng hơn chút" Lý Thuần Quân thở dài: "Nói ra thì đây cũng là lí do mà ta không thích cầm quyền. Chỉ cần một lời nói thôi cũng quyết định sinh tử của bao nhiêu người... Mà ta thì không thích gánh thứ trách nhiệm nặng nề như vậy trên lưng..."
Kể cả việc cứu thế... Hắn cũng là bị ép làm.
"Trước mắt cứ thuận theo lộ tuyến do Ma Hoàng vạch sẵn đi" Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Ta còn không biết tung tích của hắn ta, cũng không biết hắn ta có ý đồ gì khác hay không... Chỉ hi vọng những cố gắng của ta sẽ giúp cho Thần Hoàng chiếm được một chút thế thượng phong"
Hắn không rõ Thần Hoàng mạnh đến mức nào... Nhưng hắn lại biết rất rõ thực lực của Ma Hoàng.
Tuy người đó không phải Tiên Đế, thế nhưng hắn ta lại sở hữu một thứ sức mạnh hoàn toàn không có điểm giới hạn, thậm chí... Hắn ta còn có thể vỗ chết một Tiên Hoàng hậu kỳ như Quân Thiên Tứ chỉ trong một đòn!
Chỉ riêng chiến tích này thôi là đã đủ để vô địch thiên hạ rồi!
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, Lý Thuần Quân đã biết thế nào là trời cao đất dày rồi, không dám cao ngạo với thành tựu của đời trước nữa.
"Ừm?"
Như đã phát giác ra chuyện gì đó, Lý Thuần Quân lập tức quay phắt mặt về phía đỉnh núi. Tại nơi đó, một cơn bão lửa đang ùn ùn tràn xuống sơn thôn, kéo theo tiếng hò hét của vô số nam nhân.
Cảnh tượng này không phải do núi lửa phun trào. Mà chính là những ánh đuốc của sơn tặc cùng những trận cháy rừng đậm mùi tro tàn.
"Đại thống lĩnh, có vẻ chúng đã bắt đầu tiến công rồi"
Lý Thuần Quân gật đầu: "Mang theo năm nghìn quân theo ta ứng cứu dân làng. Còn những người còn lại thì mau chóng bao vây nơi này, một lưới diệt gọn bọn chúng"
"Bọn chúng là quân phản loạn sao?"
"Có lẽ vậy, nhưng cũng không phải vậy"
Vị thống lĩnh kia nghi hoặc nhìn Lý Thuần Quân một lát, bởi vì hắn không hiểu câu nói này của đại thống lĩnh mang ý nghĩa gì. Bất quá, nếu đã là mệnh lệnh thì hắn sẽ lập tức tuân theo.
Mười vạn quân là một con số không phải nhỏ. Một khi đã bao vây ngọn núi này rồi thì coi như là chuột nhắt cũng không thể thoát ra được. Lý Thuần Quân cũng biết mình làm vậy là thừa thãi, nhưng với những người không biết chuyện thì lại là một câu chuyện khác.
Lý Thuần Quân cùng năm nghìn quân nhanh chóng kéo lên chỗ sơn thôn, đến khi đến nơi thì mọi thứ ở đây đã chìm trong biển lửa.
Cảnh tượng này vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, hoàn toàn hỗn loạn và ngập mùi nhục dục.
"Giết hết, không cần chừa lại một tên"
Vị thống lĩnh kia nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Đại thống lĩnh, không cần bắt vài tên về hỏi cung sao?"
"Ta đã biết, không cần" Lý Thuần Quân lạnh lùng khoát tay.
Người của Ma Hoàng đấy, ngươi tự tin mình có thể cạy miệng được sao?
Nằm mơ!
"Tuân lệnh!"
Được lệnh tàn sát của Lý Thuần Quân, năm ngàn binh sĩ lập tức phấn khởi lao vào trận chém giết.
Từ lúc theo chân đại thống lĩnh xông xáo trận mạc cho đến nay, họ thật sự rất hiếm khi bại trận. Thậm chí là trong ma tộc, họ nổi tiếng là một đội quân tinh nhuệ hiếu chiến, vậy nên... Sĩ khí của họ lúc nào cũng cao ngất trời, căn bản không biết sợ là gì.
Thế nên, khi nhận được một đạo mệnh lệnh chắc nịt như vậy, tất nhiên họ sẽ cực kì hưng phấn đi làm.
"Ngươi cũng đi đi, ta còn có chút việc ở đây" Lý Thuần Quân mỉm cười nhìn vị tướng lĩnh thân tính bên cạnh mình rồi nói: "Thực lực của ta thế nào ngươi cũng hiểu, không cần làm cận vệ cho ta"
"..., Rõ, thưa đại thống lĩnh"
Trông người này có vẻ rất không nguyện ý?
Tạm thời xoay sở xong việc công, giờ là lúc để Lý Thuần Quân giải quyết việc tư.
Chiếu theo trí nhớ trong đầu mình, Lý Thuần Quân bức tốc lao nhanh trong biển lửa, như dùng hết tốc lực để tìm về gốc cổ thụ năm xưa. Đó là nơi mọi thứ bắt đầu, cũng là nơi kết thúc tất cả.
Không lâu sau, trong mắt hắn dần hiện ra một cảnh tượng quen thuộc. Đó là một thiếu nữ đang bị một tên sơn tặc trói chặt lên thân cây, miệng liên tục gào thét kêu cứu nhưng lại chẳng ai nghe thấy... Cuối cùng, nàng lựa chọn buông bỏ chống cự, chấp nhận số phận bất hạnh của mình.
Ít nhất thì... Đó là nàng trước khi nhìn thấy bóng hình của nam nhân kia.
Một cách âm thầm, thân ảnh Lý Thuần Quân tựa như quỷ mị phóng tới, một kiếm
chém bay đầu của toàn bộ sơn tặc đang có mặt tại đây mà không một tên nào trong số đó kịp trở tay.
Cả đám đó tất thảy gồm có sáu người, nhưng chỉ có một người duy nhất trong đó là đang ở gần Vương Nguyên. Điều này có lẽ là do thứ bậc dẫn đến trước sau chăng?
Không quan trọng, giết sạch là xong.
Nhớ lại thì... Dường như cảnh tượng này có hơi khác trong cố sự. Có vẻ như là hắn đã đến quá sớm rồi... Nên những tên kia còn chưa kịp rời đi thì đã bị hắn giết chết.
So với Quân Thiên Tứ tại thời điểm đó, Lý Thuần Quân hiện tại rõ ràng đang mạnh hơn rất nhiều... Thế nên hắn mới có thể giải quyết gọn lẹ mà không cần Vương Nguyên phải bán sắc phối hợp.
Hơn nữa, khi vừa nhìn thấy Vương Nguyên, nội tâm hắn lập tức xuất hiện một thứ cảm xúc vui sướng đến khó mà khống chế nổi. Đó tuyệt nhiên không phải cảm xúc thuộc về Lý Thuần Quân, mà là cảm xúc của nguyên chủ Quân Thiên Tứ.
Rõ ràng là người đó vẫn luôn theo dõi hắn.
"Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phải đau khổ thêm một lần nào nữa"
Trong lòng tự nhủ một câu như vậy, phần cảm xúc kia mới bắt đầu thuyên giảm đi một chút. Từ đó, cả biểu lộ lẫn cử chỉ của hắn mới dần lấy lại được sự tự nhiên, sau đó từ từ tiến gần tới chỗ Vương Nguyên.
"A..."
Vương Nguyên thấy hắn tiến tới thì sắc mặt lập tức đỏ bừng. Nàng vội vàng cúi thấp đầu, đến dũng khí nhìn hắn cũng không có, trông hệt như một thiếu nữ đang thẹn thùng.
"Ngươi không sao chứ?"
Như một bản năng, Lý Thuần Quân vô thức thốt lên câu hỏi này mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Tiểu nữ... Không sao"
Cũng có lẽ là vì màn thể hiện vừa rồi quá sức chói mắt nên Vương Nguyên đã không còn đi theo sáo lộ nữa.
Mà lần này, Lý Thuần Quân cũng sẽ chủ động kìm chế, không đi hỏi những câu hỏi tế nhị.
"Đừng sợ, để ta cắt dây đi đã"
Sau khi cởi trói, Vương Nguyên đã đạt được tự do. Nhưng cũng giống với lúc trước, nàng hoàn toàn không có ý định ra đi mà lại lựa chọn ở bên cạnh Lý Thuần Quân, yên lặng đi theo hắn với vẻ mặt ngượng ngùng.
Được một lúc, nàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Quan gia, không biết người đã có ý trung nhân hay chưa?"
"!!?"
Hỏng, kịch bản đâu rồi?
Sao Vương Nguyên này lại bộc trực đến như vậy? Khó đỡ thật nha!
Như nhìn thấy sự bất ngờ trong mắt Lý Thuần Quân, Vương Nguyên vội vàng che miệng mình lại: "Xin lỗi quan gia, tiểu nữ không có ý định... Trèo cao đâu, hi vọng quan gia..."
Nói được đến nửa đoạn thì nàng liền không nói thêm nữa. Có vẻ như nàng đã phải đấu tranh tâm lí khi phải nói ra những lời kia.
Thấy nàng chủ động như vậy, thứ cảm xúc vui sướng kia lại lần nữa dâng trào trong nội tâm Lý Thuần Quân. Chỉ là... Lần này nó còn mãnh liệt hơn bao giờ hết, làm cho hắn vô ý thức lộ ra một nụ cười toe toét.
Quân Thiên Tứ đang rất vui!
Có vẻ như hắn ta rất thích được nhìn thấy vợ mình chủ động như vậy... Dù sao thì đây cũng là kí ức mà hắn chưa từng trải nghiệm mà!
"Bình tĩnh lại một chút, ta cần phải đối xử với nàng thật tự nhiên..." Lý Thuần Quân lại âm thầm nhắc nhở.
Nhờ vậy, Quân Thiên Tứ mới chịu lui xuống.
"Ý trung nhân thì vẫn chưa có đâu, mà ta cũng không rảnh để suy nghĩ đến chuyện này" Lý Thuần Quân bắt đầu tùy cơ ứng biến: "Lại nói đến ngươi, ngươi có tiếp tục ở lại đây hay không?"
Vương Nguyên lâm vào trầm tư một lúc rồi lắc đầu.
"Ta không có cha mẹ, chỉ có bà bà là người đã nhặt ta về nuôi ta khôn lớn. Nhưng mấy năm trước, bà đã qua đời vì tuổi già rồi... Mà ta bây giờ cũng không còn nơi nào để thuộc về nữa" Vương Nguyên có chút vô lực nói: "Hỗn huyết như ta... Vốn dĩ đã không thể sống một cách bình thường như thuần huyết"
"Vậy thì theo ta đi, đúng lúc nhà ta đang thiếu một nha hoàn theo hầu hạ" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói: "Ngươi chỉ cần lo việc nhà cho ta là được, những chuyện khác không phiền đến ngươi"
Lý Thuần Quân đang cố tìm cách cứu cánh kịch bản lại.
"A!?"
Không nhịn được kinh ngạc một tiếng, Vương Nguyên lại lần nữa đỏ mặt lên. Dáng vẻ bối rối này của nàng đã thể hiện rõ là nàng đang suy nghĩ lung tung.
"Chỉ việc nhà thôi" Lý Thuần Quân trầm giọng nhắc lại.
Đồng thời, trong lòng Lý Thuần Quân cũng vô thức tự hỏi: "Thì ra từ trước đến giờ nữ nhân đều có những suy nghĩ 'thoáng' đến như vậy sao?"
Hắn cứ nghĩ rằng họ đều có ý thức giữ thân như ngọc... Nhưng hoá ra lại không hẳn vậy.
Hắn biết Vương Nguyên đang có ý đồ xấu với hắn... Nhưng thế này vẫn là quá nhanh rồi, có chút không thích hợp.
Ấy thế mà, Quân Thiên Tứ lại thấy vui.
Lý Thuần Quân: "..."
Khi thử đặt mình vào vị trí của hai vợ chồng nhà này, Lý Thuần Quân bắt đầu không hiểu nổi đường lối tư duy của hai người họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT