Đứng bên trong căn lều thống soái, Bạch Tường Vi nghe tin liền không nhịn được thất thanh la lên, đồng thời còn lườm tiểu nữ hài trước mặt nàng với thái độ thù địch rất rõ ràng.
Thậm chí, nếu không phải vì đối phương đang cầm thiết lệnh do người kia đưa cho thì nàng đã vì mất bình tĩnh mà xuống tay với nữ hài này rồi cũng nên.
"Ta thật sự không nhìn sai người, tên đó từ trước đến giờ vẫn luôn thích lo chuyện bao đồng như vậy" Bạch Tường Vi ngồi xuống ghế, vừa thở dài vừa than khổ: "Hắn ta hẳn là sẽ không vấn đề gì đâu, trông vậy thôi chứ hắn ta xảo quyệt hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm đấy"
"Nhưng mà, ta cảm thấy vẫn không nên chủ quan" Nữ hài nói: "Ta không muốn hắn chết. Chỉ cần ngươi đồng ý cứu hắn, ta sẽ trả cho ngươi bất kì cái giá nào"
Bạch Tường Vi nghe xong liền nhướng mày, lại lần nữa lườm Thái Linh công chúa với cặp mắt đầy ẩn ý.
Chẳng biết đôi bên lúc này đang suy tính cái gì trong đầu, chỉ thấy Bạch Tường Vi là người đầu tiên mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh mịch: "Cứu hắn là lẽ tất nhiên, ta cần gì phải đợi ngươi mở miệng cầu xin cơ chứ?"
"Đừng hiểu lầm, ta chẳng cần bất kì thứ gì từ ngươi cả. Ta chấp nhận bảo hộ ngươi cũng chỉ vì mệnh lệnh của hắn, bằng không thì ngươi đã sớm trở thành một khối lãnh thi rồi" Bạch Tường Vi lạnh lùng nói tiếp.
Nói xong, nàng liền mặc quân trang lên người rồi chỉ huy quân đội đi cứu Lý Thuần Quân.
Thái Linh công chúa không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
...
...
"Khụ!"
"Điên thật, ta đúng là điên rồi mới dám ở lại cầm chân bọn khốn đó"
Dưới gốc cổ thụ, Lý Thuần Quân ngồi tựa lưng vào gốc cây mà ho khan kịch liệt. Cả người hắn lúc này đều đang chồng chất vết thương, máu tươi rỉ ra đỏ cả chỗ ngồi, thấm đẫm cả tấm y phục vốn dĩ đã không mấy bắt mắt.
Thậm chí, hương muối biển có trong không khí càng khiến cho thần sắc của hắn mỗi lúc một khó coi hơn.
Nếu không phải kịp thời đào tẩu, có lẽ Lý Thuần Quân đã sớm chôn thây ở chỗ kia rồi. Hắn liệu thế biết mình không đánh lại đối phương nên hắn chẳng qua chỉ đánh nhử một chút, sau đó lại tìm cơ hội rút lui thần tốc.
Kể cả vậy, Lý Thuần Quân vẫn ăn một quả đắng không nhỏ. Cho dù hắn may mắn không chết đi, nhưng sự thật là hắn đã mất nửa cái mạng rồi.
"Đến chừng nào thì cái tật thích lo chuyện tầm phào này của ta mới hết đây?" Lý Thuần Quân cười khổ: "Nhưng mà... Trẻ con đều không có tội... Nàng không đáng phải chết"
Đây là nguyên nhân lớn nhất cho động lực giúp đỡ Thái Linh công chúa trốn thoát của hắn.
"Kiệt sức rồi, đành đợi cứu viện tới vậy" Lý Thuần Quân nói khẽ: "Hi vọng nha đầu họ Bạch kia sẽ không phản bội ta... Bằng không thì ta xong rồi"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân lại cố gắng điều dưỡng bằng cách vận chuyển ma khí. Nhưng vì đa phần kinh mạch trong cơ thể đều đã bị vỡ nên quá trình chữa thương trở nên vô cùng khó khăn cùng chậm chạp, khiến hắn rất khó khôi phục các chức năng trong cơ thể.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng đã đến mức này rồi, Lý Thuần Quân đã không còn lựa chọn nào khác nữa.
Sáng hôm sau.
Nguyên bản đang trong trạng thái điều dưỡng, Lý Thuần Quân phải đột ngột tỉnh dậy vì những kích thích đến từ cơ thể. Hắn nhận ra trước lồng ngực mình đang truyền tới những cảm giác vừa mềm vừa ấm... Lại còn rất đau nữa.
"..."
"Cuối cùng cũng chịu tới"
Lồng ngực bị xiết chặt thê thảm hơn, Lý Thuần Quân suýt chút đau khóc. Nhưng hắn biết rõ đối phương rất lo lắng cho mình nên mới không xô ra, chỉ có thể nhẫn nhịn nén đau.
"Đại đội trưởng là đồ ngốc! Đần! Sao ngươi lại đi làm cái chuyện ngu muội như vậy cơ chứ!?"
Nữ nhân trong lồng ngực Lý Thuần Quân ra sức vùi đầu cọ xát, một bên khác lại đấm vào ngực, mắng chửi, làm đủ kiểu để thể hiện sự giận dữ của mình.
Cũng chính vì những động tác 'nhẹ nhàng' này mà Lý Thuần Quân đã thấp thoáng nhìn thấy ông bà đang vẫy tay về phía mình ở phía bên kia con sông.
"Cũng nhờ vậy nên ta mới cứu các ngươi được một mạng đấy" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu: "Các ngươi không hiểu trong kia đang có gì đâu, quay về ta liền từ từ giải thích cho các ngươi hiểu"
Bạch Tường Vi nhẹ gật đầu, chỉ bướng bỉnh ôm hắn thêm một chút rồi buông ra. Hắn nhìn thấy cặp mắt của nàng đang sưng đỏ, hẳn là nàng đã khóc rất nhiều vì lo lắng cho hắn.
Nhưng cho dù có giận dỗi, ánh mắt của nàng khi nhìn hắn vẫn ngập tràn sự dịu dàng. Thậm chí đâu đó còn có những cảm xúc khác, nhưng cảm xúc rất khó lí giải.
"..."
Xin lỗi, định mệnh của Quân Thiên Tứ là Vương Nguyên.
Và thân là một người đang thay thế Quân Thiên Tứ, Lý Thuần Quân sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh này, đồng nghĩa với hắn sẽ không thể đáp lại tình cảm của bất kì ai ngoài Vương Nguyên.
Kể cả khi tất cả chỉ là giả tạo.
Sau khi được Mộ Khuynh Tiên bày tỏ, đầu óc Lý Thuần Quân đã được khai sáng lên rất nhiều. Hắn đã không đến nỗi ngu ngốc như lúc trước... Hoặc ít nhất là hắn đã có thể đoán ra tình cảm của đối phương dành cho mình chỉ thông qua ánh mắt.
Nhờ đó, Lý Thuần Quân nhận ra Bạch Tường Vi đang dành một thứ tình cảm đặc biệt cho mình. Cơ mà... Có vẻ như nàng không hề có ý định bày tỏ, ngược lại chỉ muốn để trong lòng.
Vì vậy, Lý Thuần Quân cảm thấy thật may mắn.
"Có thể tìm đến đây... Chứng tỏ ngươi đã thấy qua nha đầu kia rồi đi?" Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi: "Nàng đi đâu rồi?"
"Về nhà rồi, tối qua có gọi kiểu gì ngươi cũng không chịu tỉnh dậy... Thế là nàng liền giận dỗi bỏ về nhà" Bạch Tường Vi nói: "Nàng nhờ ta chuyển lời cảm ơn lại cho ngươi, cũng như không cần phải lo lắng cho nàng nữa..."
"Ta có thể không lo được sao?" Lý Thuần Quân có chút hốt hoảng: "Vừa mới cứu ra thôi mà, nhỡ nàng lại bị bắt về đó thì sao?"
— QUẢNG CÁO —
"Sẽ không, nghe nói nàng có thể liên lạc với Thần Hoàng bằng cách nào đó"
"..., Vậy thôi được, về thôi"
Có Thần Hoàng đứng sau chống lưng, Lý Thuần Quân liền không còn lo lắng cho an nguy của Thái Linh công chúa nữa.
Hắn chỉ hi vọng Thần Hoàng có thể chuyên tâm đập Ma Hoàng một trận mà thôi. Suy cho cùng thì đó mới là mục đích chân chính của hắn trong chuyến mạo hiểm lần này.
Hàn huyên thêm một chút, Bạch Tường Vi dìu hắn đứng dậy rồi cùng nhau trở về.
Tại căn lều thống soái, trước khi nghỉ ngơi, Lý Thuần Quân đã đem toàn bộ sự việc thuật loại cho Bạch Tường Vi cùng những tướng lĩnh chủ chốt. Hầu hết trong số họ khi nghe xong đều rất bất ngờ, thậm chí là không dám tin... Đồng thời, họ còn cảm thấy cực kì may mắn.
Cũng may là có Đại đội trưởng âm thầm đều tra... Bằng không thì lần này bọn hắn đều đã đoàn diệt, tập thể dâng mạng cho miệng sói rồi đi?
"Chúng ta không thể đơn độc giải quyết vấn đề này được" Bạch Tường Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Đội trưởng đội một, mau đưa yêu cầu chi viện về đi"
"Rõ!"
Sau đó, Bạch Tường Vi lại quay qua xô Lý Thuần Quân trở về phòng: "Không cần lo lắng, chút chính sự này ta đều có thể tự giải quyết, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi"
"Xin lỗi..."
"Chính chúng ta mới là người phải cảm ơn ngươi mới đúng"
Bạch Tường Vi chân thành cười một tiếng rồi lại quay đi tập trung làm việc.
Rất đáng tin cậy.
...
...
Khoảng hơn nửa tháng sau, một quân đoàn chi viện gồm hơn năm vạn người đã được cử đến nơi. Quân chi viện đã lập tức phối hợp với quân đội của Lý Thuần Quân mở một cuộc tấn công quy mô lớn vào khu cảng, với hi vọng càn quét toàn bộ thần tộc chỉ trong một trận duy nhất.
Nhưng không may thay, bọn hắn đã vấp phải sự kháng cự vô cùng dữ dội của thần tộc khiến cho quân số bị hao hụt rất nhiều, và đồng thời đẩy diễn biến cuộc chiến vào thế giằng co.
Không chỉ quân số được bổ sung mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi này, quân đội thần tộc đã âm thầm bố trí rất nhiều pháp trận cùng bẫy rập, khiến cho rất nhiều thống soái của ma tộc đau đầu, không biết phải giải quyết thế nào cho tốt.
Thậm chí, nếu không phải nhờ Lý Thuần Quân kịp thời giải vây mà nói, bọn hắn có khi đã thua trận rồi cũng nên.
Hai bên giằng co liên tục gần ba năm trời, với lợi thế về quân số, rốt cục ma tộc đã thành công chiếm lại khu cảng. Nhưng mà, sau khi lục soát kĩ lại, Lý Thuần Quân phát hiện ra khối huyết thạch sặc mùi nguy hiểm kia đã sớm bị chuyển đi... Điều này làm hắn hết sức lo lắng.
— QUẢNG CÁO —
Tuy vẫn không nắm rõ công dụng thực sự, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác thứ kia sẽ mang tính uy hiếp rất lớn đối với thế giới.
Hắn không biết đoạn thời gian trước khi Quân Thiên Tứ gặp mặt Vương Nguyên đã xảy ra chuyện gì... Thế nên hắn mới cảm thấy lo lắng vô cùng.
"Hi vọng đám phản loạn kia sẽ không mạnh như ta đã tưởng tượng"
Âm thầm cầu nguyện như vậy, Lý Thuần Quân lại lần nữa đâm đầu vào con đường công danh lợi lộc.
Hắn làm vậy không phải vì hắn muốn hưởng lộc, mà là vì hắn muốn đuổi kịp tiến độ trước kia của Quân Thiên Tứ trước khi gặp mặt Vương Nguyên.
Vương Nguyên chính là chìa khoá để hắn hoá giải chấp niệm của Quân Thiên Tứ, từ đó thoát khỏi không gian ảo này. Bất quá, mặc dù không muốn nói ra nhưng hắn thật sự có chút háo hức chờ ngày được gặp lại nàng.
Hắn không biết những cảm xúc này là của chính hắn hay là của Quân Thiên Tứ... Nhưng mà, sau một thời gian dài buông lỏng, hắn cảm thấy mình đang từ từ bị thế giới này đồng hoá rồi.
Phải nghiêm chỉnh lại mới được.
Một khi đã bị đồng hoá, Lý Thuần Quân sẽ quên đi chính bản thân mình là ai, từ đó rơi vào vòng luân hồi vô tận của thế giới ảo, vĩnh viễn không thể trở về thực tại.
Đó là lí do tại sao hệ thống lại cảnh báo hắn một cách trịnh trọng như vậy.
"Có lẽ, đôi lúc ta cũng nên dành thời gian để suy nghĩ về thế giới bên ngoài nhằm ngăn chặn sự đồng hoá này"
Lý Thuần Quân biết rõ những suy nghĩ đó là bức tường tâm lí vững chắc nhất để chặn đứng sự đồng hoá đang không ngừng ăn mòn tựa như tằm ăn lá này. Tuy nhiên, hắn cũng không biết là cách này sẽ giúp hắn duy trì tỉnh táo được bao lâu nữa...
Đừng quên, hắn hiện tại chính là Quân Thiên Tứ. Thế nên, có đôi khi hắn sẽ bị những cảm xúc không thuộc về mình chi phối, khiến cho hắn làm ra những chuyện mà bản thân không hề nghĩ tới.
Đây là một trong những điểm đáng sợ nhất của việc nhập vai.
"Có tiếp tục lo sợ cũng vô dụng, chỉ cần cố gắng hết sức là được"
Ân...
Còn phải tránh mặt Bạch Tường Vi đi nữa.
Nữ nhân đó rất nguy hiểm, không thể tùy tiện dây vào, sẽ chết.
Cố gắng làm đến chức cao rồi tìm cơ hội đuổi nàng đi vậy... Chứ cứ để nàng tiếp tục phụng sự cho hắn ngày đêm như vậy... Hắn cảm thấy thật không ổn.
Lỡ mà nàng nghĩ không thông là toi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT