"Hắt xì hơi!"

Đang lúc tu luyện, Lý Thuần Quân đột nhiên thấy ngứa mũi, phải hắt hơi một cái rõ to. Trên mặt phút chốc tràn đầy không hiểu lẫn không thoải mái: "Luôn có cảm giác ai đó đang mắng ta"

"Thôi kệ đi"

Lý Thuần Quân không phải dạng người thích so đo, vậy nên tất nhiên hắn sẽ không để ý đến chuyện này.

Muốn mắng bao nhiêu thì mắng, chỉ cần đừng đến làm phiền hắn là được.

"Luyện lâu như vậy, rốt cục cũng có chút thành tựu" Lý Thuần Quân mỉm cười, vẻ mặt vô cùng hài lòng ngắm nhìn từng đóm tinh ngân đang lấp lánh trên người mình: "Ngân Bì đã luyện xong, ta không cần sợ lực lượng của Hắc Tâm nữa"

Theo hệ thống, ma lực mà Hắc Tâm toả ra sẽ nhìn cảnh giới mà tác động. Điều này có nghĩa người có tu vi càng cao sẽ phải chịu áp lực cũng càng lớn... Cho nên, võ giả luyện thể thường sẽ có lợi thế hơn khi đối mặt với Hắc Tâm.

Mất mấy tháng trời kiên trì tôi luyện thể chất, giờ đây Lý Thuần Quân đã có thể tiếp cận Hắc Tâm ở khoảng cách rất gần. Kể cả vậy, muốn mang Hắc Tâm đi cũng không phải chuyện dễ, bởi vì ánh sao trên ngân bì đã bắt đầu có chút không chịu nổi.

"Chậc, thứ này vẫn cường đại vượt xa tưởng tượng của ta"

[Đừng chạm trực tiếp vào nó, ngươi sẽ chết rất thảm đấy] Hệ thống nhắc nhở.

Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền vội vàng dừng tay lại, đồng thời còn lui về sau cả một quãng dài.

Thật ra không cần đến hệ thống nhắc nhở, hắn cũng đã sớm phát giác ra trái tim này không phải thứ mà hắn có thể tùy tiện chạm vào.

Hơi không cẩn thận một chút là hắn sẽ bị ác niệm xâm chiếm, đánh mất bản tâm, và cuối cùng là trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc và phá hư... Hệt như mấy tên đồ tể đang lang thang ở đây.

"Dùng niệm lực tóm nó đi được không?"

[Không]

"..., Thế thì bao cố gắng hàng tháng trời của ta đều phải bỏ phí hay sao?" Lý Thuần Quân mặt xám như nho, trông cực kì khó chịu cùng không cam lòng.

[Có người thay ngươi mang đi được đấy]

Lý Thuần Quân thấy vậy, có chút ngẩn ra.

Ban đầu hắn cũng không biết đối phương là ai. Nhưng sau một lúc suy tư, hắn mới lờ mờ nhận ra hệ thống đang cố ám chỉ người nào.

"Vĩnh Hằng Thiên Đao, ngươi làm được không?"

Ngay sau khi Lý Thuần Quân cất tiếng hỏi, Vĩnh Hằng Thiên Đao liền bay ra ngoài, huyễn hoá thành một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đứng ngay bên cạnh hắn. Nàng ngắm nhìn Hắc Tâm một chút rồi ngắn gọn đáp: "Có thể"

"Vậy nhờ ngươi"

— QUẢNG CÁO —

Mặc dù biểu lộ vẫn như thường, nhưng thật ra trong lòng Lý Thuần Quân đang rất kinh hãi.

Nói sao thì nói, trái tim này cũng là Ác Chi Tâm của một Tiên Hoàng thực thụ. Và bất cứ thứ gì chạm vào nó cũng sẽ bị ác niệm cường đại bên trong làm cho ô nhiễm...

Ấy thế mà, Vĩnh Hằng Thiên Đao lại đáp ứng một cách rất dửng dưng, tựa hồ thứ này trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi lặt vặt vậy...

Ân, theo góc độ nào đó mà nói thì... Ác Chi Tâm đúng là không có bao nhiêu hữu ích. Kể cả Lý Thuần Quân cũng mang nó đi chỉ vì nó có thể giúp hắn xua đuổi quái vật mà thôi.

Không thể rèn đúc, không thể luyện đan, không thể chạm vào, thậm chí còn có nguy cơ bị ác niệm cắn trả, trở thành cuồng ma... Thế nên, trừ khi là người điên, bằng không thì người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ mang thứ này theo bên người.

Vĩnh Hằng Thiên Đao bước tới, nhẹ nhàng hái khoả Hắc Tâm kia xuống rồi ôm vào trong ngực, đôi mày liễu hơi nhíu lại, tỏ vẻ không thích: "Lạnh như tảng băng, không thích"

Lý Thuần Quân: "..."

Vị Tiên Hoàng kia mà nghe được chắc chắn sẽ rất ủy khuất.

"Đi thôi"

Có Hắc Tâm trong tay, giờ đây Lý Thuần Quân đã có thể thoải mái tung hoành trong cung điện. Mặt khác, khi bản thân đã có thể kháng lại hàn khí ở đây một cách tương đối hoàn mỹ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nhớ Tiểu Bạch Khiết.

Đã lâu rồi không thấy cô bé xuất hiện, Lý Thuần Quân thật không biết cô bé đang quá say mê với cơ duyên hay là đang gặp vấn đề gì nữa...

Mặc dù hắn đã cố gắng hỏi thăm, nhưng cô bé mãi vẫn không chịu xuất hiện.

Tình cảm mà Lý Thuần Quân đang dành cho Bạch Khiết khá phức tạp. Đó không chỉ là tình cảm mà hắn thường dành cho các bé gái, mà đồng thời, trong đó còn mang theo rất nặng lòng thương hại của hắn đối với cuộc đời của cô bé.

"Nha đầu, đừng có lại làm thúc thúc lo đấy"

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lý Thuần Quân, Vĩnh Hằng Thiên Đao chợt mỉm cười, xinh đẹp đến khiến cảnh vật xung quanh như mờ đi: "Yên tâm đi, nàng không có vấn đề. Ngược lại, ngươi nên lo lắng cho bản thân mình đi thì hơn"

"A?"

"Nàng đang lột xác trở thành quỷ thể. Vậy nên, ngay khi nàng ta tỉnh dậy, ngươi sẽ là đối tượng đầu tiên bị nàng hút cạn dương khí. Cho dù nàng có không cố ý đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ không thoát khỏi chuyện này một khi đã bị nàng kí sinh" Vĩnh Hằng Thiên Đao ôn nhu cười nói.

"Là vậy nha..." Lý Thuần Quân khoát tay, tỏ vẻ không quá quan tâm: "Không sao, ta đã không phải lần đầu trải nghiệm chuyện đó..."

"Vả lại, bây giờ ta đã không cần phải đánh nhau nữa, vậy nên có hút cạn cũng không sao, vài bữa nửa tháng liền khôi phục như thường thôi"

Vĩnh Hằng Thiên Đao dùng ánh mắt ngập tràn khó hiểu nhìn Lý Thuần Quân. Điệu bộ như thường này của hắn thật để nàng cảm thấy chua xót.

"Phải rồi, ta nên gọi ngươi là gì nhỉ?" Lý Thuần Quân đột nhiên hỏi.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Gì cũng được, ta không câu nệ"

"Thế thì... Hằng tỷ tỷ?" Lý Thuần Quân có chút thấp giọng dò hỏi.

Vĩnh Hằng Thiên Đao mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý: "Lẽ ra ta đáng tuổi làm tổ tông của ngươi đấy, nhưng ta lại cảm thấy tiếng tỷ tỷ này nghe cũng không tệ. Nếu ngươi muốn thì cứ gọi vậy đi"

"..."

Vậy mà dám nói là không câu nệ?

Tuy là đao, nhưng linh trí của Vĩnh Hằng Thiên Đao lại rất hoàn chỉnh, không khác gì một người bình thường... Thậm chí là rất giống với tích cách của chủ nhân đời trước của nàng.

Hắn không nhớ rõ Vĩnh Hằng Thiên Đế là người như nào, dáng dấp ra sao... Nhưng trong ấn tượng của hắn, dường như Thiên Đế là một người vô cùng ôn nhu dịu dàng, hệt như đại tỷ tỷ nhà bên vậy, để người ta rất dễ nảy sinh hảo cảm.

Tất nhiên, sở dĩ hắn có ấn tượng với Thiên Đế cũng là vì tính chất bắc cầu. Tất cả đều được đúc kết từ thứ khí chất quen thuộc mà độc nhất kia, cùng với những gì mà hắn đã từng chứng kiến.

"Người đó gọi là gì nhỉ... Vọng...?" Lý Thuần Quân nhíu mày: "Mới mấy tháng trước vẫn còn nhớ một chút, giờ kí ức lại càng thêm mờ nhạt rồi"

"Nàng có liên hệ gì với Vọng Thiên Thành sao? Hắn đã nhắn với ta cái gì nhỉ? Tìm ai cơ? Kì quái, rõ ràng là ta đã từng nhớ rất rõ... Nhưng giờ lại chỉ nhớ mỗi cái họ"

Hắn có cảm giác nữ nhân kia cùng Hằng tỷ tỷ có khí chất tương đối giống nhau. Vậy nên, chỉ cần suy nghĩ một chút, Lý Thuần Quân không khó để liên hệ ra nữ nhân kia chính là Vĩnh Hằng Thiên Đế - Chủ nhân của Hằng tỷ tỷ.

Nhưng mà... Tài tình là ngoài khí chất ra, cái gì hắn cũng không nhớ nổi nữa. Hắn có cảm giác là mình đã biết tên của nàng rồi, nhưng giờ lại hoàn toàn quên đi.

Rất quỷ dị.

Sau một hồi vắt óc điên cuồng, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, thâm tâm hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một cầm nữ uyển chuyển, tà áo thướt tha, dung mạo không rõ, nhưng khí chất lại có phần tương tự với Hằng tỷ tỷ...

Chỉ là, nó còn kinh diễm hơn cả Hằng tỷ tỷ.

"Vọng... Lại quên rồi!"

Lý Thuần Quân cảm thấy chuyện này rất tức cười. Trong một khoảnh khắc hắn đã hồi ức lại, nhưng cũng liền quên ngay sau đó... Cái này hắn thật sự hết cách.

Xem ra Vĩnh Hằng Thiên Đế không muốn hắn biết thêm về nàng... Chắc vậy.

Nhưng mà, thông qua chút manh mối đó, hắn có thể xác định là Vĩnh Hằng Thiên Đế cùng Vọng Thiên Thành có một chút quan hệ với nhau... Bất quá, chỉ mong là hắn có thể ghi nhớ được những chi tiết này.

Hằng tỷ tỷ nhìn hắn, chỉ cười mà không nói.

Nàng biết rõ tên này đang tìm ai, nhưng nàng tuyệt nhiên sẽ không tiết lộ, bởi vì... Người kia đã sớm rời bỏ thế giới này rồi, không còn liên hệ gì với nơi này nữa...

Chút nhân quả còn sót lại này sớm muộn gì cũng sẽ biến mất hoàn toàn. Và kể cả người nhà của người kia cũng sẽ dần dần quên đi sự tồn tại của nàng... Vĩnh viễn.

— QUẢNG CÁO —

Nàng muốn khuyên Lý Thuần Quân không cần nhớ nữa, nhưng làm vậy sẽ lộ ra đuôi chuột của nàng. Đây mới là nguyên do chân chính khiến nàng giữ im lặng đến tận bây giờ.

"Thôi, dù sao thì Vọng Thiên Thành cũng không ép ta, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi" Lý Thuần Quân vươn vai, từng đóm tinh quang rung động theo nhịp đập của Hắc Tâm: "Người ta đã không muốn ta biết thì thôi vậy"

Nhưng manh mối mà hắn có được đều rất rời rạc, không đủ để kết luận bất kì điều gì... Thậm chí, hắn cũng hoài nghi không biết suy đoán của mình có đúng hay không.

Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ về chuyện này, sớm muộn gì Lý Thuần Quân cũng sẽ tẩu hoả nhập ma. Và tất nhiên, người lười biếng như Lý Thuần Quân sẽ không rảnh rỗi đi lăn tăn về chuyện này thêm một phút giây nào nữa.

Lại nhìn về phía Hắc Tâm, Lý Thuần Quân có hơi lo lắng cho tình trạng của Hằng tỷ tỷ. Mặc dù trông nàng rất tự tin, nhưng hắn lại không biết nàng có đang giấu hắn cái gì hay không.

"Yên tâm đi, ta rất ổn" Hằng tỷ tỷ ôn nhu sờ sờ đầu Lý Thuần Quân, khuynh quốc khuynh thành cười một tiếng: "Lý đệ đệ có chứng cường bức hay sao, vì cái gì lại không tin tỷ tỷ đây?"

Lý Thuần Quân bị sờ đầu, trong lòng buồn bực cực kì.

Nhưng thân là nam nhân, trực tiếp hất văng tay của người ta thì thật là thất lễ. Vậy nên, sau khi gạt tay nàng ra khỏi đầu mình một cách thật nhẹ nhàng, hắn mới chịu mở miệng: "Ta chỉ lo cho tỷ thôi. Còn nữa, đừng có sờ đầu ta. Ta không nhỏ tuổi như tỷ đã nghĩ đâu"

"Hửm? Nhiều nhất thì chỉ tính là mấy chục vạn năm thôi, đệ vẫn còn trẻ lắm nha" Hằng tỷ tỷ vẫn duy trì nụ cười dịu dàng: "Đệ lừa ai chứ không lừa được ta đâu, ta có thể nhìn thấu tuổi tác trong linh hồn của đệ đấy"

Lý Thuần Quân: "..."

Chắc chắn bà chị này đang nghĩ rằng hắn là đại năng chuyển thế.

Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn là vậy. Thân phận của hắn còn ngưu bức hơn thế nhiều... Chỉ là, hắn không thể tùy tiện tiết lộ mà thôi.

Đầu tóc bị sờ đến rối tinh rối mù, rốt cục Lý Thuần Quân cũng đã hiểu vì sao Mộ Khuynh Tiên lại không thích bị hắn sờ đầu. Mặc dù đôi khi nàng vẫn cho hắn sờ, nhưng đó được tính là chuyện hiếm thấy.

Sau khi đã sờ tương đối thoả thích, Hằng tỷ tỷ mới chịu buông tha cho Lý Thuần Quân. Mặc dù ánh mắt vẫn lộ vẻ có chút không nỡ, nhưng nàng cũng không muốn tên tiểu đệ này giận nàng.

Trông thì rất tùy hứng, nhưng nàng vẫn biết điểm dừng mà.

Tuy nhiên, ngay khi nàng đang âm thầm đắc ý, Lý Thuần Quân lại nói ra một câu khiến nàng không khỏi choáng váng: "Tỷ chắc là nữ nhân bình thường duy nhất mà ta từng gặp"

"???"

Câu này mang ý nghĩ gì?

Vì sao lại nghe đặc biệt tang thương?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play