Khi đã chính thức đặt chân vào trong điện, Lý Thuần Quân coi như triệt để không còn lối về nữa. Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ là thám hiểm, hòng tìm ra một cách nào đó để có thể rời khỏi đây.
Khi đã biết đây là hang ổ của Ma Hoàng, hắn đã sớm không còn ý nghĩ gì đến phần thưởng, chiến lợi phẩm hay bảo vật tuyệt thế gì nữa. Bởi vì so với một đống tử vật, hắn vẫn càng quý trọng sinh mạng của mình hơn.
Một mình lang thang trong dãy hành lang u tối, dưới ánh sáng mờ mịt của những bệ lửa màu xanh, bầu không khí ẩm mốc lạnh lẽo chậm rãi xông thẳng vào mũi, tạo cho hắn một cảm giác cứ như thể mình đang đi lại trong địa ngục vậy.
"Thật lạnh"
Ngắm nhìn bóng tối vô tận trước mặt mình, nội tâm Lý Thuần Quân dĩ nhiên sẽ sởn gai ốc, tay chân đều nổi hết cả da gà.
Tuy là hắn đã sống trong một đoạn thời gian rất dài nếu tính cả đời trước, thế nhưng mà về kinh nghiệm xông pha thì hắn lại đang vô cùng ít ỏi... Nếu không muốn nói chỉ là một tờ giấy trắng.
Điều này là do đời trước hắn chỉ biết chui rúc trong tiên động, và ngoài tu luyện ra thì hắn không làm gì khác nữa. Vậy nên, rất nhiều kĩ năng sống của hắn đã bị thiếu hụt, dẫn đến gặp không ít chuyện khó khăn khi ra ngoài rèn luyện.
"Phải bình tĩnh, càng gặp nguy hiểm liền càng phải bình tĩnh" Lý Thuần Quân thều thào tự nói, như đang cố gắng dằn xuống nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Thử đánh giá không gian xung quanh một chút, hắn vẫn cảm thấy toà cung điện này vô cùng xa hoa, chỉ là nó lại rất thiếu sáng, khiến hắn không nhìn rõ rất nhiều thứ.
Tuy là tạm thời không có gì, nhưng về sau nhất định sẽ rất nguy hiểm nếu cứ thiếu sáng như vậy.
Và thế là sau một hồi mày mò, Lý Thuần Quân đã thành công nhổ một bệ lửa thanh minh làm ngọn đuốc tạm thời, soi sáng cho con đường phía trước của hắn.
"Đến cả lửa cũng lạnh, thật tà môn"
Không phải nói dối, ngọn lửa màu xanh ngọc này quả thật rất lạnh, phảng phất như được đốt lên từ hàn khí vậy. Nếu không phải Lý Thuần Quân đã có sự chuẩn bị từ trước thì có khi cánh tay hắn đã đóng thành băng rồi cũng nên.
"Hừm, tuy là không biết phải đi bao lâu, nhưng ta nghĩ mình nên bắt đầu định vị lại mọi thứ, kẻo bị lạc đường thì nguy" Lý Thuần Quân nói khẽ.
Lúc này, hệ thống bỗng dưng xuất hiện với một bản đồ nhỏ được in trên màn hình. Bên trên dường như đã ghi chép lại toàn bộ những đoạn đường hắn đã đi qua, nhưng hầu hết không gian trong đó đều đã bị sương mù che phủ, có lẽ phải cần đến sự khám phá của hắn để nó trở nên hoàn chỉnh hơn.
"Hiếm khi thấy ngươi tỏ ra hữu ích như vậy, tạ ơn" Lý Thuần Quân không keo kiệt nói lời cảm ơn rồi tiếp tục hành trình.
Trong khi đó, ở bên ngoài, ngoại giới đã sớm trở thành một mảnh loạn lạc.
Bởi vì ngay từ cái lúc mà Ma Hoàng Điện mở cửa nghênh đón Lý Thuần Quân, nó đã triệt để lộ diện ra nhân thế, khiến cho thế lực các nơi đều bạo hoả, đặc biệt là các tu sĩ Ma Đạo.
Hầu hết ma tông sau khi nghe tin đều mau chóng tìm đến đây. Họ tập hợp toàn bộ những người tinh nhuệ nhất trong môn phái để thành lập một phái đoàn, chuẩn bị kĩ lưỡng cho công cuộc thám hiểm.
Tuy rằng Ma Hoàng Điện là đồ của ma tộc, nhưng Ma Đạo vốn dĩ lại có một chút nguồn gốc với ma tộc nên họ tất nhiên sẽ không cưỡng lại được thứ sức hút này.
Nhưng trái với khung cảnh hỗn loạn ngoài kia, giữa đêm khuya, Mộ Khuynh Tiên đơn độc ngồi trên nóc của một toà nhà trong Hoàng Cung, lẳng lặng ngắm nhìn tràng cảnh mỹ lệ bên dưới.
Tuy đã là đêm khuya, thế nhưng Hoàng Cung đêm nay lại không ai ngủ được. Bởi vì hôm nay là ngày tổ chức của lễ chiêu thân mỗi hai mươi năm một lần, nhằm để giúp cho các đôi trai gái trong cung có thể tìm ra bạn lữ của đời mình.
Đại hội được tổ chức vào giữa tháng tám, vào đúng đêm trăng rằm nên được lấy tên gọi là: 'Nguyệt Hạ Tiên Duyên'.
Việc tiến hành đại lễ cũng rất đơn giản. Trước khi lễ hội diễn ra, các cô gái thường sẽ tự nguyện đăng kí chiêu thân, và các chàng trai trong cung đều sẽ bị buộc đến tham dự. Và khi buổi lễ bắt đầu, các cô gái đều sẽ được che đi dung mạo mà bước xuống hồ, chỉ ra chàng trai mà mình yêu thích rồi bắt đầu tỏ tình.
Đó có thể là tình yêu sét đánh, cũng có thể là tình yêu đã nở rộ từ lâu nhưng lại không dám nói, muôn hình vạn trạng... Nhưng khi đem gói gọn lại thì đó vẫn là tình yêu.
Bên dưới ánh trăng thiêng liêng của ngày đại lễ, trước sự chứng kiến của toàn bộ những người ở đây, đó rõ ràng là cơ hội hiếm hoi để người thiếu nữ có thể thể hiện toàn bộ cảm xúc của mình với người mà mình để ý.
Thế nhưng, liệu họ có dám làm những gì mà mình luôn muốn làm hay không? Đó đều tùy thuộc vào dũng khí của họ.
Quan sát đã lâu, Mộ Khuynh Tiên chứng kiến rất nhiều cặp đôi tình nguyện đến với nhau, cũng chứng kiến không ít cảnh tượng trái tim thiếu nữ tan vỡ, để người ta phải thở dài tiếc nuối cùng thương cảm.
Nhưng bất kể là có nhìn thấy gì, từ sâu trong đáy lòng nàng, nàng vẫn luôn nuôi một mơ ước... Một mơ ước đơn giản nhưng lại vô cùng khó thực hiện.
"Nếu như ta thông qua dịp này mà bày tỏ... Liệu rằng hắn có chấp nhận ta hay không?" Mộ Khuynh Tiên tự hỏi.
Ôm lấy bầu rượu suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên bật cười rồi tự lắc đầu: "Còn lâu, chắc gì hắn đã có tình cảm với ta đâu..."
Với tính cách của hắn, nếu như bản thân đã không yêu đối phương thì hắn ta nhất định sẽ nhã nhặn từ chối.
Và đến khi đó, nàng xong.
Người ta đều nói trong tình yêu, người yêu trước sẽ là người thua cuộc. Điều này thật sự không sai chút nào.
Và trong cuộc đời dài đằng đẵng của Mộ Khuynh Tiên, đây là lần đầu tiên nàng thua cuộc... Nàng thua bởi một tên trạch nam rất chi ngốc nghếch, nhưng lại ôn nhu đến khó hiểu.
Nàng... Đơn giản là bị đánh bại với sự ấm áp và ôn nhu đến dị thường đó.
"Có lẽ phải mấy năm nữa thập tam công công mới trở về được... Cho nên trong thời gian này, ta vẫn nên tiết chế lại một chút, không được tùy tiện giở trò với Ác Chi Hồn" Mộ Khuynh Tiên thở dài: "Bằng không, mọi công sức đều thành công cốc"
Nói thật, cả năm trời không được vận động thể chất với Ác Chi Hồn, nàng đã sớm thèm muốn chết rồi. Nhưng là càng đắm chìm trong nhục dục, bệnh tình của nàng liền sẽ càng nặng thêm...
Và thân là bệnh nhân, nàng nhất định phải nghe lời bác sĩ.
"Sau khi khỏi bệnh, ta nhất định phải tranh thủ đoạt lấy hảo cảm của hắn... Nhưng trước mắt, ta nghĩ mình vẫn nên tìm cách cứu hắn trước đi"
Mộ Khuynh Tiên hé môi, khẽ nhấp một ít rượu rồi tập trung suy nghĩ: "Hiện tại Ác Chi Hồn của hắn vẫn không có dao động, chứng tỏ là hắn đang rất an toàn. Đây là một dấu hiệu tốt"
"Theo những manh mối ban đầu, ta đại khái đoán được hắn không phải người bình thường, nhiều khả năng là một cường giả trùng sinh... Và ngoại trừ được Thiên Đạo chiếu cố đôi chút ra, hắn dường như không có Đại Khí Vận, thiên phú cũng tầm thường... Dẫn đến hầu hết mọi chuyện hắn đều phải dựa vào chính mình"
"Nhưng mà, lợi thế của hắn lại chính là những kinh nghiệm có từ đời trước. Cho nên, nếu như hắn ta thật sự là cường giả tuyệt thế, nhất định hắn sẽ sống được rất lâu trong Ma Hoàng Điện... Ít nhất là nếu đem so với những người khác"
"Hi vọng hắn sẽ đợi được đến khi ta đến nơi"
Nàng hiện tại vẫn còn rất yếu. Do vậy, hầu hết các pháp thuật thôi diễn, bói toán của nàng đều vô hiệu với loại kiến trúc khủng bố như Ma Hoàng Điện.
Nhưng mà, nếu là Nhân Hoàng thì cũng không phải không thể.
Lăng Tuyệt làm việc rất có hiệu suất, khoảng chừng đến gần sáng thì hắn đã tìm đến chỗ Mộ Khuynh Tiên. Nhờ vào ám hiệu mà nàng để lại, hắn đã tìm đến đúng chỗ mà nàng đang ở.
"Đại tỷ, phụ hoàng nói khoảng mấy ngày nữa ông ấy sẽ đích thân đến đó. Nếu như tỷ cũng muốn đi thì tỷ nên chuẩn bị trước, ông ấy sẽ dẫn tỷ đi" Lăng Tuyệt có chút e dè sợ hãi nói.
"Được, về đi"
Mộ Khuynh Tiên nói ngắn gọn một chữ rồi đuổi Lăng Tuyệt về. Nàng lúc này không có tâm trạng đi tiếp đãi người khác, và Lăng Tuyệt thì càng không, bởi vì hắn ta là loại người mà nàng rất chán ghét.
Lăng nhăng.
"Chuẩn bị sao... Nếu như là hang ổ của một Tiên Hoàng... Có lẽ thứ này sẽ có điểm hữu dụng"
...
...
Mấy ngày sau, Nhân Hoàng tự thân tìm đến chỗ của Mộ Khuynh Tiên. Và chính bản thân Đại Hoàng Tử cùng Thất Hoàng Tử cũng không hiểu tại sao phụ thân mình lại đối đãi với nữ nhân kia tốt đến như vậy.
Mộ Khuynh Tiên bước ra trong một bộ trang phục rất kín đáo lại vô cùng mộc mạc, thân không trang sức, mặt không ăn diện, hoàn toàn không khác gì một thiếu nữ thôn quê bình thường.
Thế nhưng, nàng vẫn có một loại sức hút rất kì lạ, để người ta không dời mắt đi nổi.
Nhân Hoàng nhìn nàng, khách khí nhẹ gật đầu một cái xem như chào hỏi. Còn Mộ Khuynh Tiên thì không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ao nước lạnh, thậm chí đến con mắt cũng không thèm mở.
Gặp đối phương không khách khí như vậy, Nhân Hoàng cũng không tiện nói thêm điều gì. Hắn không tức giận, bởi vì hắn đã lờ mờ đoán ra được đối phương hoàn toàn có tư cách làm vậy.
"Đi thôi".
Truyện Trọng SinhDứt câu, Nhân Hoàng liền vung tay xé mở không gian, nối liền toạ độ với Ma Hoàng Điện đã được hắn thôi diễn từ trước, chỉ vài bước chân liền đã tìm đến tận nơi.
Thấy Nhân Hoàng đích thân đến đây, nhiều người bên dưới liền nhìn đến đỏ con mắt, một mặt ngốc trệ, ú ớ cả ngày vẫn không nói ra lời.
Mặc dù bọ họ đã đoán ra từ trước, thế nhưng khi phải tận mắt chứng kiến, bọn họ vẫn không kiềm chế được mà làm ra bộ mặt như vậy.
"Đúng thật là Ma Hoàng Điện. Nhưng đây không phải bản chính chủ, mà chỉ là một bản sao chép rất kì công mà thôi" Nhân Hoàng dùng cặp long nhãn đánh giá một chút rồi nói tiếp: "Kể cả vậy, đây vẫn là đại cơ duyên đối với các tu sĩ"
"Phụ hoàng, hài nhi có thể vào sao?" Đại Hoàng Tử hỏi.
"Có thể, nhưng phải chú ý an toàn, đừng để những thứ bên trong lừa bịp, và cũng đừng tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân" Nhân Hoàng nói nốt một câu rồi mau chóng quay trở về.
Hắn về không phải vì hắn không quan tâm, mà là vì hắn có một vài chuyện cần chuẩn bị trước. Dù muốn dù không, toà cung điện này vẫn sẽ nhấc lên một hồi phong ba bão táp khó có thể tránh khỏi.
Đại Hoàng Tử cùng Thất Hoàng Tử biết rõ điều này nên không mở miệng nói gì, chỉ ghi nhớ lời dặn dò rồi cố gắng làm theo.
Nhưng mà, có một chuyện khiến họ cảm thấy rất ấm ức là hầu hết phong mang của một hoàng tử đều đã bị Mộ Khuynh Tiên chiếm sóng, khiến họ dần trở nên trong suốt từ lúc nào.
Bọn hắn luôn được vạn chúng chú mục ngay từ nhỏ... Ấy thế mà, bây giờ họ lại kém một nữ nhân, thậm chí còn vì nàng mà trở nên trong suốt, không một ai để tâm tới...
Aizz.
Một lũ dại gái chết bầm.
Mộ Khuynh Tiên lẳng lặng đứng trước toà cung điện, mái tóc dài nhè nhẹ đong đưa theo gió cát, khiến nàng trông hệt như một tiên nhân đang đứng giữa sa mạc.
Dẫu cho y phục trên người trông rất đỗi mộc mạc cùng giản dị, trên mặt cũng không có phấn son. Thế nhưng, nàng vẫn mang theo một loại mị lực khiến chúng sinh khó lòng cưỡng lại, chỉ có thể đưa mắt dõi theo từ xa xa.
"Ngươi ở đây sao... Trượng phu của ta"