Tiếp tục lang thang trong hoang mạc cả đêm, Lý Thuần Quân lại một lần nữa trắng tay trở về. Đã hơn mười ngày trời mà vẫn không có bất kì thu hoạch gì, hắn đã bắt đầu có chút nghi ngờ hệ thống rồi.

Tuy là không tìm ra được manh mối gì hữu ích, thế nhưng Lý Thuần Quân cũng không có ý định bỏ cuộc mà tiếp tục tập trung tìm kiếm.

Ngày dạy học, đêm lang thang, thời gian biểu cứ thế xoay vần, tính đến nay đã gần một tháng trời. Và rốt cục, Lý Thuần Quân đã tìm ra được một chút đầu mối nhỏ.

Khi Lý Thuần Quân đi sâu vào trong vùng trung tâm của hoang mạc, hàn khí đột nhiên bốc lên ngùn ngụt khiến hắn lạnh cả sống lưng. Để miêu tả một cách đơn giản thì nó tựa tựa như địa mạch đang phun trào vậy...

Nhưng mà, thứ mà địa mạch này phun trào lại không phải nhiệt khí, mà chính là hàn khí.

Địa Tinh Thể đã bắt đầu có chút không chịu được, màu sắc dần dần chuyển thành màu xanh lam hệt như một khối băng. Đấy là dấu hiệu của việc nó đã bị hàn khí xâm thực đến hỏng hóc.

"Không ổn rồi, ta không thể vào đó được... Ít nhất là bây giờ"

Ngắm nhìn vùng đất trung tâm của sa mạc, Lý Thuần Quân bị rét đến phát run. Với thực lực đang có, hắn không nghĩ là mình có thể tiến vào trong thăm dò mà không có sự chuẩn bị kĩ càng.

Kể cả vậy, thay vì mất hàng tháng trời vẫn không tìm thấy có gì bất thường, kết quả này vẫn đủ để an ủi hắn một chút.

"Đối phó với hàn khí không phải chuyện khó, quay về liền lấy một chút dược liệu ra bào chế đan dược trung hoà đi"

Tuy là hiện tại hắn rất yếu, thế nhưng lượng tri thức đang nằm trong đầu hắn lại không thể xem thường được.

Hắn từng đọc qua toàn bộ sách vở có trong thư viện cổ của tiên động. Vậy nên, trừ luyện khí ra thì cơ bản là cái gì hắn cũng biết... Tỉ như việc luyện đan vậy.

Trước kia, vì để cho việc tu luyện trở nên thuận lợi hơn, hắn đã mất một đoạn thời gian rất dài để vùi đầu vào luyện đan. Và cũng vì vậy mà cho đến nay, trình độ luyện đan của hắn đã hoàn toàn đủ để kiêu ngạo với đời.

Hắn không dám tự tin nói là mình giỏi nhất, nhưng nếu phải so sánh với mặt bằng chung thì hắn không ngán ai cả.

"Được rồi, mấy ngày sau liền quay lại điều tra đi, ta cần phải mất một chút thời gian cho công việc chuẩn bị"

Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân lẽo đẽo quay về. Ít ra thì lần này hắn đã không về tay trắng.

...

...

Mấy ngày sau, Lý Thuần Quân đã quay trở lại vùng đất này. Bất quá, thái độ của hắn thoạt trông có chút mệt mỏi, da thịt hơi sẫm màu lại, lông mày trĩu nặng, dường như hắn đã phải rất vất vả.

Cũng đúng thôi, bởi vì cả tháng nay hắn chưa được ngủ một giấc đàng hoàng lần nào. Và hầu hết thời gian nghỉ ngơi của hắn đều chỉ là thoáng qua, tầm một canh giờ là xong rồi...

Trong trường hợp đó, cho dù bản thân có là một tu sĩ, cơ thể của hắn cũng bắt đầu có chút không chịu nổi.

"Thúc thúc, ngươi nên nghỉ ngơi đi, khí sắc của ngươi thật sự không ổn" Bạch Khiết với biểu lộ lo lắng lên tiếng nhắc nhở.

Lý Thuần Quân lắc đầu, khẽ cười: "Không sao, một tách trà là có thể giải quyết"

Nói xong, hắn liền tự tay rót một tách trà còn nóng hổi rồi khẽ nhấp một miếng, khí sắc phút chốc liền chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

"Trà này có công dụng không tệ, vừa giúp ta thanh tỉnh, vừa giúp ta tu luyện, chỉ là... Nó không chữa trị được cơn mệt mỏi đến từ tâm linh" Lý Thuần Quân thở dài một hơi: "Xem ra ta đúng thật là nên nghỉ ngơi một thoáng... Nhưng không phải lúc này"

Uống cạn một tách, Lý Thuần Quân đem ấm trà cất đi rồi lại lấy ra một chiếc lọ đan dược đã được chuẩn bị sẵn.

Đó chính là đan dược có thể trung hoà hàn khí mà hắn đã tự tay luyện chế, chỉ là... Hương vị của nó không được tốt cho lắm.

"Đắng chết cả đầu lưỡi... Nhưng phải nhịn!" Lý Thuần Quân mặt nhăn mày nhó, lại lấy ra thêm một ít trà để thanh tẩy đầu lưỡi.

Xong việc, hắn lại lên tiếng nhắc nhở Bạch Khiết: "Nha đầu, ngươi có thể mượn nhờ hàn khí ở đây tu luyện quỷ thể đấy... Bất quá, ta vẫn khuyên ngươi nên thông qua ta làm trung gian để hấp thụ hàn khí, bởi vì ngay cả ta cũng không chắc chắn được việc hấp thụ trực tiếp sẽ có tác dụng phụ gì với ngươi hay không"

Bạch Khiết lúc này đang ngốc trệ ra mà nhìn Lý Thuần Quân. Đúng như tưởng tượng của nàng, thúc thúc thật sự toàn năng, cái gì cũng làm được nha!

"Nha đầu, ngươi có đang nghe thúc thúc nói gì không đấy?"

"Nghe rồi, thúc thúc cứ nói mãi" Bạch Khiết cười hì hì rồi chui vào người Lý Thuần Quân, bắt đầu thông qua hắn hấp thụ hàn khí.

Một quỷ hồn đã chuyên tâm hấp thụ hàn khí, còn đan dược thì lại đang trung hoà hàn khí. Kể từ đó, Lý Thuần Quân đã có hai tầng bảo hộ cho các bộ phận mềm, tạm thời có thể xem như an toàn tuyệt đối trước sự xâm thực của khí lạnh.

"Vào thôi"

Giữa phần trung tâm và phần ngoài của sa mạc tựa như tồn tại một vạch phân cách, và hai môi trường được ngăn cách kia cũng có một sự chênh lệch nhất định.

Nếu lúc trước, ở bên ngoài Lý Thuần Quân chỉ cảm thấy lạnh run thì bây giờ bước vào có khi hắn đã chết vì lạnh cóng.

Nhưng cũng may là hắn đã không chủ quan mạo hiểm, và sự chuẩn bị của hắn là hoàn toàn chu đáo, không có một vết xước. Nhờ vậy, hắn tạm thời có thể thoải mái thám hiểm vùng trung tâm mà không cần phải lo ngại về vấn đề hàn khí.

"Đây có lẽ là một vấn đề nan giải đối với những người ngoài kia... Nhưng đối với ta mà nói, đây ngược lại là một cơ hội"

Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân lại gia tốc tiến vào sâu bên trong vùng trung tâm.

Tuy không được rõ ràng cho lắm, thế nhưng hắn có thể phát giác ra được là càng vào sâu bên trong, lượng hàn khí tản ra liền càng thêm dày đặc.

Và hiện tượng này rõ ràng không phải tự nhiên mà có, nhất định là đang có thứ gì đó tác động đến môi trường từ bên trong.

"Chắc chắn là bên trong đang có thứ gì đó chờ đợi ta!" Lý Thuần Quân nghĩ tới đây thì tinh thần phấn khởi, bao nhiêu mệt mỏi đều được chữa trị, và tốc độ xông vào cũng được gia tăng lên đôi chút.

Cả tháng trời mất bao nhiêu công sức, cuối cùng hắn cũng đã nhận được thù lao xứng đáng!

Mặc dù càng vào sâu bên trong thì càng lạnh, nhưng lượng hàn khí kia lại không thể ngăn cản được bước chân của Lý Thuần Quân.

Phàm là đan dược do hắn luyện ra, xuất tất tinh phẩm. Giờ lại còn thêm cả Bạch Khiết đứng sau trợ lực, thành ra chút hàn khí này đã không thể làm khó được hắn nữa... Cùng lắm thì chỉ lạnh một chút thôi.

Kể cả là khi mặt trời lên cao, hàn khí có chuyển thành nhiệt khí hắn cũng không sợ! Tất cả kịch bản hắn đều đã nghĩ tới, và tự nhiên hắn sẽ có cách ứng phó!

Đi một đoạn đường dài, cơn lạnh đã bắt đầu thấm vào da thịt của Lý Thuần Quân. Mặc dù rất lạnh nhưng bản thân hắn lại không để tâm cho lắm, chỉ cần hàn khí không xâm nhập vào nội tạng của hắn là được, còn lại đều dễ giải quyết.

Trong đêm tối, Lý Thuần Quân vẫn lang thang trong sa mạc rộng lớn, và bầu bạn với hắn chỉ có hàn khí, ánh trăng cùng ánh sao đang lấp lánh trên bầu trời.

Bất quá, suy cho cùng thì tất cả những điều đó đều chỉ là phù du mà thôi. Bởi vì khi đã vào đến vùng trung tâm của sa mạc, một toà kiến trúc đồ sộ đã chậm rãi hiện ra trước mắt hắn.

Nó nguy nga, tráng lệ đến cực điểm, và khí tức toả ra cũng hoang cổ đến dị thường.

"Cung điện?"

Toà cung điện này lớn vô cùng, hoàn toàn không hề thua kém Hoàng Cung một xíu nào. Chỉ là thay vì được bao phủ bởi một màu hoàng kim chói mắt, nó lại được xây dựng bởi một thứ vật liệu tối màu âm nhu, hiu quạnh đến không gì sánh được, khiến người ta có cảm tưởng chỉ nhìn vào thôi liền đã thấy lạnh run.

Không dám hít thở bậy bạ, Lý Thuần Quân âm thầm sử dụng Quy Tức Thuật rồi tiến đến trước cổng cung điện.

Tại phía bên trên thiên môn, hắn nhìn thấy một chiếc bảng tên cũ kĩ đã đổ nát, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đọc ra nét chữ được khắc lên trên đó:

Ma Hoàng Điện.

"Ma... Ma Hoàng?" Lý Thuần Quân chợt biến sắc, tâm tình phút chốc trở nên hoảng loạn: "Ta ngất mất, lẽ nào thật sự là cung điện của Ma Hoàng ở thời đại nào đó? Đời thứ mấy mới được?"

Từ quy mô cung điện mà phán đoán, nói nơi này là Ma Hoàng Điện cũng không giống đang nói chơi. Bởi vì nó cơ bản là quá lớn, quá xa hoa, quá tráng lệ, hoàn toàn có thể sánh ngang với Hoàng Cung của nhân tộc.

Nhưng mà... Vẫn có một điểm mà Lý Thuần Quân có nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu được.

"Tại sao một công trình của ma tộc có quy mô khủng khiếp như vậy lại tồn tại ở lãnh địa nhân tộc? Cái này phải giải thích thế nào mới hợp lí?" Lý Thuần Quân đứng trước cung điện mà trầm ngâm, nhưng nửa bước cũng không dám đặt chân vào.

Suy nghĩ một lát, Lý Thuần Quân có chút mờ mịt mà đưa ra phán đoán: "Đừng nói là một vị Ma Hoàng nào đó đã vong mạng ở lãnh địa nhân tộc nha?"

Nhưng mà... Cái này vẫn không hợp lí.

Đánh nhau thì đánh nhau thôi, mắc mớ gì phải bưng nguyên cái cung điện đi theo? Lý do đâu? Có nghĩ kiểu gì cũng không thấy thích hợp cho nổi!

Mà càng không thích hợp, Lý Thuần Quân lại càng có cảm giác đây là một âm mưu.

"Phải tìm cách báo lại với Nhân Hoàng mới được... Đây thật sự không phải chuyện có thể mang ra đùa giỡn"

Chạy xa ra khỏi Ma Hoàng Điện một chút, Lý Thuần Quân cấp tốc lấy ra một chiếc phi kiếm hàng xịn rồi bắt đầu quậy bùa lên trên đó.

Từ pháp trận trinh sát đến pháp trận gia tốc, tàng hình, tất cả đều được hắn gia công rất kĩ càng, trừ bỏ mọi nguy cơ có thể xảy ra.

"Ta không thể liên lạc với Nhân Hoàng thông qua mạch nhân quả, nhưng với Lăng Tuyệt hay Lăng Diệu Thiên thì cũng không phải không thể"

Đến khi làm xong công việc thì trời đã sáng, nhưng sắc mặt của Lý Thuần Quân thì lại không được tốt cho lắm.

Để vẽ nên một pháp trận có thể nối thông nhân quả, hắn đã phải rất khổ công, vì đây hoàn toàn không phải chuyện có thể tùy tiện là làm được.

Nhân quả vốn là một loại khái niệm cao cấp, hầu như chỉ có Tiên Nhân trở lên mới có thể thấu hiểu và vận dụng. Còn dưới cấp Tiên, muốn chạm đến nó còn khó chứ đừng nói đến chuyện sử dụng.

"Vậy là được rồi, đi!"

Pháp lệnh vừa dứt, thanh phi kiếm kia liền vụt~ đi mất dạng, trở thành một điểm sáng trên bầu trời. Còn Lý Thuần Quân thì vẫn trầm mặc nhìn lên ba chữ "Ma Hoàng Điện", xoa cằm suy tư rất lâu rồi thở dài.

"Thôi, đã đâm lao thì phải theo lao, ta còn chưa xác định được đây có phải âm mưu hay không... Vẫn nên quan sát kĩ một chút rồi mới kết luận" Lý Thuần Quân tự nói.

[Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ma Hoàng Điện]

[Không thể thôi diễn nhân quả, chỉ có thể nhắc nhở ngươi lưu ý một vài chuyện hệ trọng để có thể giữ mạng]

[1: Không cần chạy, bởi vì ngươi đã bị nhìn thấy, và việc bỏ chạy chỉ khiến ngươi chết càng nhanh]

[2: Đừng tin vào mắt mình, bởi vì những gì ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật]

[3: Đừng tin vào tai mình, bởi vì những gì ngươi nghe thấy chưa chắc đã là đúng]

[4: Đừng tin vào bất cứ ai, bởi vì cho dù họ có lương thiện đến mấy, sẽ có lúc họ không còn là người mà ngươi từng biết nữa]

[Cuối cùng: TUYỆT ĐỐI không được quên bản thân mình là ai]

[Chiến lợi phẩm dự tính: Mảnh vỡ thứ hai của Loạn Thế Thần Đao - Bất Diệt Thiên Đao!]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Kích hoạt cộng hưởng mảnh vỡ cùng một lần thăng cấp hệ thống]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play