Đến khoảng nửa đêm, Lý Thuần Quân rốt cục đã có thể buông giá ăn cơm.

Sau khi nồi lẩu đầu tiên bị nuốt sạch, để chiều lòng dân bản địa, hắn đã phải lôi hết toàn bộ phần thực phẩm được dự trữ trong hệ thống ra ngoài... Và đến tận khi cả tộc no căng bụng, hắn mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi hồi sức.

"Cái tộc này thật sự là sành ăn không chịu nổi, bất kể là sống hay chín cũng đều ăn... Sống trong hoang mạc cũng thật khổ sở"

Lý Thuần Quân thoáng nhìn qua quảng trường đang la liệt người ngủ rồi thở dài, chầm chậm húp lấy một chén nước lẩu nóng hổi, cơ thể bắt đầu thư giãn.

"Đã lâu rồi không ăn ngon như vậy"

Thấy Lý Thuần Quân ăn ngon, Bạch Khiết từ lâu đã thèm nhỏ dãi, nhưng mà nàng thân là quỷ hồn, làm sao có thể ăn thực vật được? Sau cùng, nàng chỉ có thể ủy khuất nhẫn nhịn.

"Quay về đi, ta chia sẻ giác quan cho ngươi" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười.

Bạch Khiết nghe vậy, nhãn thần lập tức sáng lên như đuốc. Nàng lanh lợi nhập vào người Lý Thuần Quân, chủ động cùng hắn đồng bộ giác quan. Cho đến khi vị giác cảm nhận được hương vị ngọt ngào, Bạch Khiết liền vui sướng hối thúc hắn ăn nhiều thêm một chút.

Một lúc sau, khi đã ăn no căng bụng, Lý Thuần Quân liền tựa lưng vào một cây cột được làm bằng sa thạch, chầm chậm ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Đã khá lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi tử tế nên khi cơ thể được thư giãn, hắn sẽ lập tức cảm thấy buồn ngủ, và đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Bạch Khiết từ trong cơ thể Lý Thuần Quân nhảy ra ngoài, do dự một chút rồi cũng tựa đầu vào vai hắn mà ngủ.

Nàng hiện tại đã xem hắn như người nhà, toàn bộ tín nhiệm cũng đều đã đặt lên người hắn... Vậy nên, nàng làm vậy cũng không có ý gì khác, chẳng qua chỉ là một chút ỷ lại nhõng nhẽo mà thôi.

Mọi người ở đây đều lâm vào giấc mộng, bầu không khí phút chốc biến trở nên yên lặng tĩnh mịch. Thời gian trôi đi, mãi đến khi mặt trời treo lên trước mắt, những tộc nhân bản địa mới bắt đầu tỉnh dậy.

Bạch Khiết bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, lập tức bị hù đến tỉnh ngủ. Theo lệ thường, nàng thuần thục nhập vào cơ thể Lý Thuần Quân, dựa vào hắn mà tránh đi tác động của dương quang.

Còn Lý Thuần Quân thì vẫn ngủ mê man không biết trời đất là gì, mà những tộc nhân kia cũng không làm phiền đến giấc ngủ của hắn.

Sau một hồi cân nhắc, họ cử người mang Lý Thuần Quân vào một căn liều khá sang trọng, chăm sóc một cách vô cùng tử tế.

Tuy những người ở đây đều sở hữu nước da ngăm đen, thân thể tráng kiện, mặt mày hổ báo, tổng thể trông không khác gì hung thần... Nhưng thật ra, trước kia họ đều rất tử tế thân thiện, và cũng rất hiếu khách.

Chỉ là... Một vài chuyện xảy ra gần đây đã khiến họ thay đổi cách nhìn lẫn cách ứng xử đối với người lạ.

Bất quá, sau những chuyện đã xảy ra đêm qua, đại đa phần tộc nhân đã lựa chọn tin tưởng Lý Thuần Quân. Họ thấy được sự nhiệt tình lẫn chân thành của hắn. Vậy nên, họ đã phần nào tiếp nhận hắn như một người bình thường.

Ngủ đến khoảng giữa trưa, Lý Thuần Quân phải giật mình tỉnh dậy. Hắn bị cái nóng oi bức của hoang mạc làm cho tỉnh ngủ, quần áo đều ướt đẫm bởi mồ hôi: "Nhiệt khí thật khủng khiếp! Ta bắt đầu có chút không hiểu tại sao họ lại có thể sống ở chỗ này lâu đến như vậy"

Đúng lúc này thì cô bé hôm qua bước vào căn liều, thanh thúy cười nói: "Ca ca, ngươi

đang thấy nóng đúng không? Mau cầm lấy cái này đi"

Nói xong, cô bé liền đưa cho hắn một viên bảo thạch màu nâu đen, trông giống như đất ung bị cháy xém. Bất quá, quả thật là khi cầm thứ này lên, nhiệt khí xung quanh đây liền bị xua tan đi không ít.

"Đây là thứ gì?"

"Đến tộc ta cũng không biết cụ thể nó là cái gì, chỉ gọi nó là Địa Tinh Thể" Cô bé nói: "Thứ này vừa có thể đẩy lùi nhiệt khí, vừa có thể đẩy lùi hàn khí, kích thước càng lớn, hiệu quả càng mạnh. Thường thì mỗi người trong tộc đều sẽ nắm giữ một viên"

"Tạ ơn" Lý Thuần Quân lịch sự nói cảm ơn.

Cô bé mỉm cười, trông linh động hệt như tinh linh: "Ca ca nói sai rồi, chính chúng ta mới là người phải cảm ơn. Sự thật là trong nhiều năm qua, chưa bao giờ tộc chúng ta lại được thiết đãi hậu hĩnh đến như vậy. Thay mặt tộc nhân, ta xin cảm ơn ca ca"

"Đó cũng chỉ là những nguyên liệu bình thường mà thôi, chẳng qua chỉ là nó được trồng ở nơi có điều kiện tốt nên mới tươi ngon được như vậy..." Lý Thuần Quân cười nói.

Nói đến nửa đoạn, trong đầu Lý Thuần Quâ đột nhiên xuất hiện linh quang: "Đúng rồi, tuy là không thể cải tạo môi trường tự nhiên vốn có... Vậy thì chúng ta có thể tạo ra một môi trường nhân tạo nha! Tại sao lại không cơ chứ?"

"Ca ca đang nói gì thế?" Cô bé mờ mịt hỏi.

Nàng nghe rõ hắn đang nói liên thiên điều gì đó. Mặc dù không hiểu gì cả, nhưng nàng biết là rất lợi hại.

"Tiểu muội muội, trong tộc ngươi có ai làm nghề Trận Sư không?" Lý Thuần Quân đột nhiên hỏi.

"Trận Sư là cái gì?" Cô bé hỏi ngược lại.

"..."

"Thôi được rồi, muội mau đi mời những lãnh đạo trong tộc đến chỗ ta đi. Cứ nói với họ là ta có tri thức muốn truyền cho mọi người, đơn giản là cách để trồng ra những thứ tươi ngon 'như thế kia' ấy " Lý Thuần Quân có chút vô lực nói.

"!!?"

Cô bé nghe hắn nói vậy liền lập tức bứt tốc chạy đi mất.

Tuy không quá lớn tuổi, thế nhưng nàng vẫn một mực rất thông minh. Thế nên, nàng hiểu rất rõ chuyện này có liên quan đến vận mệnh của cả tộc nàng!

Bên trong căn liều, Lý Thuần Quân vẫn yên lặng ngồi đó suy tư. Trông bộ dáng, dường như hắn đang vừa suy nghĩ, vừa chờ đợi thứ gì đó sắp xuất hiện.

"Tới rồi"

[Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên: Khai Sáng]

[Mô tả: Một nền văn minh sống tách biệt với ngoại giới sẽ rất thiếu thốn tri thức lẫn hiểu biết, dẫn đến việc rất khó để có thể sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt như thời điểm hiện tại. Vậy nên, nếu ngươi thành công dẫn dắt cả một nền văn minh đi ra khỏi bóng tối, ngươi sẽ nhận được công đức vô lượng]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Mười triệu điểm công đức, cùng một dòng thuộc tính độc nhất]

Lý Thuần Quân gật gật đầu, có vẻ là hắn đã đoán đúng.

Cơ mà, khi nhìn đến mục phần thưởng nhiệm vụ, hắn liền có chút trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi ra tiếng: "Mười... Mười triệu? Tận mười triệu cơ á?"

[Chỗ ấy công đức đủ để ngươi thăng cấp Thần Ngân Chi Nhận lên Tiên Thiên Linh Bảo, đồng thời còn nhận thêm hiệu ứng đặc biệt cho vũ khí đấy, thích không?]

"Thích!"

[Vậy thì cố mà làm]

"Ta nói này, ngươi chắc chắn là mình có thể cho ta một dòng thuộc tính khác thật sao?" Lý Thuần Quân lại hỏi.

Nói thật, kể cả có là đồng đội, hắn vẫn không tin tưởng hệ thống.

[Ta đường đường là Thiên Đạo, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ như vậy ta cũng không làm được?]

Đến nữ nhân kia còn làm được, ta có thể không sao?

Nhưng câu này hệ thống sẽ không nói ra, kẻo bị bại lộ thì nguy.

"Tốt, vậy ta làm. Hi vọng ngươi sẽ giữ lời" Lý Thuần Quân tràn đầy hứng khởi nói.

Thú thật, phần thưởng nhiệm vụ lần này thật quá sức hấp dẫn, hắn không cách nào cưỡng lại được thứ sức hút này!

"Trảm Thủ, ngươi lại có thể mạnh lên rồi... Khi đó, ta liền có thêm một tầng bảo hiểm cho tính mệnh" Lý Thuần Quân ngắm nhìn thanh bảo đao tử sắc trên tay, rất chi hài lòng nói khẽ.

"Thúc thúc, đây là kiếm hay là đao?" Bạch Khiết hỏi.

"Cái nào cũng được, chỉ là hình thức mà thôi"

Bảo dưỡng một chút rồi cất đi, Lý Thuần Quân tiếp tục ngồi chờ đợi.

Không lâu sau, các bô lão trong tộc đều đã đích thân đến đây. Trong mắt họ không chỉ có sự kinh ngạc, mà đồng thời còn có cả sự nghi ngờ.

"Tiểu muội muội, nhờ ngươi phiên dịch" Lý Thuần Quân nói.

Cô bé nhẹ lắc đầu: "Tỷ tỷ sẽ thay ta làm, kĩ năng chuyên môn của tỷ ấy tốt hơn ta nhiều"

Nói xong, một nữ nhân da đen liền xuất hiện bên cạnh cô bé. Tuy là nàng cũng có nước da ngăm đen nhưng dung mạo của nàng thì lại rất ôn nhu, trông vừa thành thục vừa dịu dàng, không giống với mấy đại hán thô lỗ ngoài kia.

"Được, vậy liền nhờ cô nương"

Nữ nhân mỉm cười, khẽ gật đầu.

Khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Lý Thuần Quân lấy ra một tấm ván nhỏ, vẽ lên trên một chút hoa văn rồi chầm chậm giải thích: "Các ngươi có nhìn thấy không? Đây chính là thứ mà chúng ta gọi là pháp trận. Nó có thể câu thông với thiên địa, dẫn động lực lượng của thiên địa, và cũng có thể... Hủy diệt thiên địa"

"Đây chính là một ví dụ nhỏ"

Nói xong, pháp trận liền toả ra nhàn nhạt hào quang, thu hút nhiệt khí từ xung quanh rồi cô đọng thành một mặt trời nhỏ ngay trên tấm ván.

"Các ngươi có thể thấy pháp trận này đã hấp thụ nhiệt khí rồi chuyển hoá chúng thành hình dạng này... Vậy thì nếu đổi lại là hàn khí, nó sẽ trở nên như thế nào?"

"Về chuyện này, ta nghĩ các ngươi đều có thể tự tưởng tượng ra"

Những người kia nghe vậy, ánh mắt liền sáng rực lên. Dường như bọn họ đã bắt đầu đoán ra được những lời mà Lý Thuần Quân định nói tiếp theo.

"Đúng như những gì các ngươi đang nghĩ. Chỉ cần có thể lưu trữ, chuyển hoá với cường độ hợp lí, các ngươi hoàn toàn có thể áp dụng thứ này vào canh tác cây trồng... Thậm chí là cải thiện đời sống!"

Những lời mà Lý Thuần Quân nói ra đều rất trực tiếp, rất dễ hiểu, nhưng cũng đủ để những bô lão kia té ngửa.

Khí hậu khắc nghiệt vẫn luôn là bóng ma trong lòng họ, thế mà nam nhân này thuận miệng liền có thể nói ra phương thức giải quyết, cái này...

"Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Nói đi, ngươi cần gì ở chúng ta?" Nữ nhân phiên dịch lại lời của tộc trưởng nói cho Lý Thuần Quân.

"Ta tạm thời không cần hậu báo" Lý Thuần Quân nói.

Hắn nói câu này một cách rất uyển chuyển tinh tế. Đại ý của câu nói đã cho các bô lão biết được hắn đúng là có mục đích đằng sau, nhưng ít ra, đó không phải là lúc này.

Tuy tộc trưởng biết vậy nhưng đề nghị này quả thực là có tính hấp dẫn quá lớn, hắn không thể nào từ chối được.

Đây là thứ mà bọn hắn đã khao khát từ rất lâu rồi, đơn giản không khác gì cơn mưa trên đất hạn cả!

"Yên tâm đi, kỳ thật, những thứ ta muốn cũng không phải cao xa gì. Ta làm vậy một phần cũng là vì ta được ủy thác cùng trả công xứng đáng, vậy nên, ta hoàn toàn không có dụng ý xấu với các ngươi" Lý Thuần Quân chân thành nói: "Được rồi, thay vì tiếp tục nói nhảm thì chúng ta nên bắt đầu làm đi"

"Mau tập hợp tất cả những ai thông minh, sáng suốt nhất trong tộc các ngươi đến đây đi, ta sẽ đích thân chỉ dạy cho họ"

Nữ nhân vừa phiên dịch lại, vừa không giấu nổi vẻ kinh hỉ trên mặt. Nàng không nghĩ tới nam nhân này lại rộng lượng đến như vậy, chẳng lẽ hắn là sứ thần được nhà trời phái xuống cứu rỗi tộc ta sao?

Không chỉ mình nàng mà ngay sau khi nghe xong hai chữ 'ủy thác' kia, các bô lão cũng đã nhanh chóng ý thức được chuyện này.

Thành ra, trong lúc không để ý, Lý Thuần Quân đã vô tình trở thành thần sứ trong mắt họ, lòng trung thành từ đó cũng trở thành tuyệt đối.

Bất quá, Lý Thuần Quân lại không phát giác ra ánh mắt của mọi người đang phát sinh thay đổi, mà chỉ tập trung vào việc biên soạn giáo án.

Từ những kinh nghiệm khi nuôi dạy mấy đứa nhóc con ở tiểu viện cũ, hắn có tự tin là mình sẽ cải tạo được chủng tộc lạc hậu này.... Hoặc ít nhất là giúp họ có một cuộc sống tốt hơn.

"Tuy nói là ta đang làm vì đồng lương... Nhưng mà, sự thật là làm việc tốt vẫn có ma lực khiến người ta phát nghiện..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play