Hai người thôi động bộ pháp, đồng loạt rút kiếm xông lên. Chỉ trong nháy mắt, mấy cái đầu người đã bị chém rơi, khiến cho đám dong binh kia phải kinh động.

"Mọi người nghe kĩ, nếu không muốn bị hiến tế thì liều mạng mà phản kháng đi! Bằng không, một khi kế hoạch của chúng hoàn thành, các ngươi đừng mong được sống!" Lý Thuần Quân nói.

Tuy là thanh âm của hắn không cao, nhưng đủ để toàn bộ người ở đây nghe được.

Nói xong, Lý Thuần Quân liên tục vung kiếm, từng đợt từng đợt đều là kiếm chiêu. Hai người Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần vừa chém giết, vừa tương trợ lẫn nhau nên tạm thời vẫn chưa gặp phải khó khăn gì lớn.

Đám dong binh kia biết mình đã bị bại lộ, lập tức giương cung bạt kiếm lao thẳng về phía hai người.

Nhưng mà, ngay khi bọn hắn định hội đồng tập thể, những người còn lại bên dưới nguyên bản đang tuyệt vọng thì đột nhiên trở nên bạo loạn.

Bọn hắn nhận ra, đây từ đầu tới cuối đều là âm mưu! Cái gì địa đồ? Cái gì kho báu? Tất cả đều là trò lừa bịp!

Tuyệt vọng bị thay thế bởi phẫn nộ, từng người từng người một lần lượt lao lên tấn công đám dong binh, toàn toàn không chút giữ sức, quyết tâm kéo theo một tấm đệm lưng.

Thấy vậy, Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần âm thầm nhẹ nhõm một hơi.

Đây chính là một màn cược của hai người... Bởi vì nếu như những người dưới kia không kịp thời giác ngộ, hai người bọn hắn sẽ chết đến không còn mảnh xương.

"Phá nát tế đàn!"

Lấy lại tinh thần, Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần lại song song lao lên. Trên chiếc cầu bắc tới phần tế đàn nằm tại trung tâm huyết đàm, ở đó đã có mấy người đứng đợi sẵn, trong đó có A Lăng.

Thấy nàng hai mắt xích hồng, Lý Thuần Quân cũng nắm chặt thanh tử nhận trên tay, lòng thầm căn dặn tuyệt đối sẽ không nương tay với nữ nhân này.

Một đường đến đây, hắn đã phải chứng kiến rất nhiều, và số người mà nữ nhân này tự tay giết chết còn nhiều hơn bất cứ ai ở đây.

Trái với vẻ ngoài thánh khiết, nội tâm nàng thật sự thối rữa đến buồn nôn.

"Chậc, ba tên Kim Đan, năm tên Linh Hà, hai Hoá Anh, một Hoá Thần... Quả này sao đánh bây giờ?" Tào Chính Thuần có chút không tự tin nói.

"Giết tép tôm trước đi, phải làm thật nhanh... Sau đó lại quay qua xoay sở với đám còn lại" Lý Thuần Quân nói thật nhanh.

"Được, giao cho ta"

Trong trường hợp nguy cấp như thế này, hai người tuyệt đối không thể do dự, phải thật quyết đoán mới có cơ hội tuyệt xử phùng sinh!

Tào Chính Thuần lên trước, song chỉ nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm. Từ đó, một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt bắt đầu bùng cháy thiêu đốt thân kiếm, rồi lại được Tào Chính Thuần chém ra thành một đạo kiếm quang sáng chói, lao về phía nhóm người phía trước một cách thần tốc.

Kiếm quang tựa như sông lớn, kiếm ý tung hoành ngang dọc. Đây là đại chiêu của Tào Chính Thuần. Mặc dù không đủ uy lực để giết chết cường giả Hoá Thần, nhưng cũng đủ để quét sạch 'tép tôm' ở đây.

"Còn một tên Linh Hà, hai tên Hoá Anh, một tên Hoá Thần... Như vậy cũng còn được"

Trảm Thủ thuộc vào loại Hậu Thiên Chí Bảo, nhưng lại sắc bén ngang với Tiên Thiên Linh Bảo, vậy nên nó hoàn toàn đủ sức để đâm xuyên qua cơ thể của Hoá Thần Cảnh... Nhưng mà, chuyện quan trọng là làm thế nào để giết chết thần thức của đối phương.

Bất quá, vào thời điểm này, Lý Thuần Quân đã không còn thời gian đi suy nghĩ chuyện này nữa. Hắn cùng Tào Chính Thuần đồng loạt xông lên, dùng hết sức để liều mạng một phen.

Cả hai người đều không có tự tin là mình sẽ giết chết Hoá Thần. Có lẽ trước đó Tào Chính Thuần là quán quân Hoá Anh, nhưng mà hắn vẫn kém Hoá Thần rất rất nhiều.

"Lý huynh, chúng ta cùng nhau liên thủ giết mấy tên yếu trước... Sau đó, ta sẽ tận lực cầm chân tên Hoá Thần, còn ngươi hãy trộm thanh Tiên Khí ấy đi, đừng để người kia đắc thủ!"

"Được!"

Mặc kệ tràng hỗn loạn bên dưới, Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần chỉ tập trung vào trận chiến của riêng mình.

Sau một hồi chiến đấu dài hơi, Lý Thuần Quân đã dùng hết mọi thứ mà mình có thể sử dụng, từ đan dược, bí thuật tăng phúc,... Rốt cục may mắn giết chết được một tên Hoá Anh.

Mà bên cạnh, Tào Chính Thuần dần dần biểu thị lực lượng cường hãn vượt qua thói thường của mình. Hắn không chỉ tùy cơ giết chết một tên cường giả cùng cảnh giới mà còn vượt cấp khiêu chiến không bại, đủ để xưng là thiên tài.

"Mau đi!" Tào Chính Thuần lớn tiếng thúc giục.

Bí thuật hết tác dụng, Lý Thuần Quân dựa vào lực lượng còn sót lại của đan dược mà miễn cưỡng lê lết đến trung tâm tế đàn.

Ở đó, đoá bạch liên hoa A Lăng đã chờ đợi sẵn, trên mặt nàng chỉ tồn tại vẻ tàn nhẫn cùng khát máu thuần túy.

Nàng không dại gì mà lao đầu vào chết dưới kiếm của Tào Chính Thuần, vậy nên nàng đã sớm âm thầm tháo lui, chờ đợi cơ hội xuất thủ.

Và đến hiện tại, khi Lý Thuần Quân đã lâm vào suy yếu, nàng mới chịu xuất hiện thu thập hắn.

"Y? Ta thấy ngươi có vẻ quen quen, lẽ nào chúng ta đã gặp qua rồi sao?" A Lăng mỉm cười, đôi linh mâu khát máu khép lại, lộ ra vẻ thánh khiết tươi đẹp thường thấy của nàng.

Nhưng không hiểu vì sao khi lần nữa nhìn thấy sự thánh khiết này, Lý Thuần Quân lại suýt chút nôn mửa. Hắn thật sự không chịu nổi con người này, một sự tương phản đến buồn nôn.

"Hồ Điệp đại nhân đã dặn dò ta phải cẩn thận canh giữ tế đàn, vậy nên ta tuyệt đối sẽ không để sơ suất đâu~" A Lăng cười hì hì nói.

Vừa nói, trên mi tâm A Lăng dần hiện lên một bức đồ án hồ điệp cực kì xinh đẹp. Đặc biệt là từ trên trên đôi cánh màu lam sặc sỡ kia, nó liên tục truyền ra từng sợi lam tuyến bao phủ cả trán A Lăng, trông vừa đẹp, lại vừa yêu dị.

"Khống chế tinh thần?"

Khi trong lòng thoáng hiện lên ý nghĩ này, Lý Thuần Quân đột nhiên có chút muốn nương tay. Nhưng khi lại nhớ tới những gì nàng đã làm, mặc kệ là vô tình hay cố ý, hắn vẫn phải cho nàng một sự trừng phạt thoả đáng.

"Bạt Kiếm Thuật - Trảm Thủ!"

Lý Thuần Quân vận sức rút kiếm, thân thể hoá thành bóng mờ rồi bất thình lình xuất hiện trước mặt A Lăng, lạnh lùng vung kiếm chém ngang cổ họng nàng.

Nhưng mà, A Lăng lại cường đại hơn hắn nghĩ. Nàng hoàn toàn đủ khả năng để tránh khỏi đòn tấn công chớp nhoáng của hắn.

"Nam nhân thối, ngươi không thể tán gẫu một chút rồi mới đánh sao?" A Lăng bĩu môi.

"Nhiều lời!"

Hắn biết thừa là nàng đang cố ý kéo dài thời gian. Và một khi sát khí đã tích tụ đầy đủ, Tiên Khí thức tỉnh, có lẽ Lam Hồ Điệp sẽ đích thân đến đây thu thập!

Đến khi đó, hắn muốn sống là chuyện không thể nào!

Nhưng mà, hiện tại hắn có muốn đánh bại A Lăng cũng không phải chuyện dễ. Nàng thì đang trong thời kỳ toàn thịnh, còn hắn thì đã suy yếu đến mức không đứng nổi, làm sao đánh đây?

Dốc hết cả mạng mà đánh!

Lại sử dụng thêm mấy tầng bí thuật tăng phúc, cơ thể của hắn đã bắt đầu quá tải, mạch máu vỡ toang, thanh sam bị máu tươi nhuộm đỏ. Dẫu vậy, chiến ý của Lý Thuần Quân vẫn không hề thuyên giảm chút nào.

"Chết!"

Lý Thuần Quân lại xuất kiếm, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn nhiều. Do vậy, A Lăng đã bắt đầu chật vật, không còn nhởn nhơ trêu đùa như trước được nữa.

Cơ mà, chật vật thì chật vật nhưng Lý Thuần Quân vẫn không giết chết được A Lăng. Mãi cho đến khi bí thuật hết tác dụng, Lý Thuần Quân suy yếu sụp đổ, Trảm Thủ rơi xuống nền đất, hoàn toàn kiệt sức không đánh nổi nữa.

"Nam nhân như ngươi thật nhàm chán, chỉ biết đánh đánh giết giết thôi... Ngươi không nghĩ đến chuyện gia nhập bọn ta sao? Ta có thể cho ngươi một sinh lộ đó~" A Lăng mỹ lệ cười lên, thanh âm vô cùng êm tai.

Rõ ràng là đang cười, thế nhưng từ trong tiếng cười kia, Lý Thuần Quân lại nghe ra một tia tàn nhẫn sâu sắc được cất giấu rất kĩ.

"Ha ha ha"

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi thực sự cho rằng mình đã thắng chắc rồi sao?" Lúc này, Lý Thuần Quân đột nhiên nở một nụ cười đầy tà khí: "Ngươi không phải người đầu tiên mắng ta nhàm chán đâu"

"Hơn nữa..."

"Về đề nghị đó... Lão tử cóc cần nhé!"

Nói xong, Lý Thuần Quân bóp chặt nắm tay lại. Ngay lập tức, một pháp trận được khắc bằng vết kiếm liền hiện lên ngay bên trên tế đàn. Nó đem A Lăng khoá chặt lại, phong bế linh lực, cũng không cách nào cử động.

A Lăng cố gắng giãy dụa nhưng không thoát được, biểu lộ dần trở nên vặn vẹo. Nàng biết là mình đã bị lừa gạt, thanh âm chói tai như hét vào mặt Lý Thuần Quân: "Mau thả ra! Ngươi thực sự cho rằng mình có thể sống trở ra hay sao!?"

"Ta sống được hay không thì không biết, nhưng ngươi phải chết là cái chắc rồi" Lý Thuần Quân đứng dậy, rút kiếm, từ từ tiến gần đến chỗ A Lăng.

Không đợi nàng nói thêm một lời nào, một luồng tử quang liền đột ngột xuất hiện trên cổ họng nàng. Rồi sau đó, một cái đầu mỹ lệ nặng nề rơi xuống đất, máu bắn thành cột sánh trời cao.

Lý Thuần Quân sẽ không vì đối phương là nữ nhân mà nương tay.

Sau khi hạ sát A Lăng, Lý Thuần Quân lại lê lết đến chỗ thanh Tiên Khí nằm tại trung tâm tế đàn. Với cỗ uy áp vô hình mà nó toả ra, một kẻ yếu nhược đến cực hạn như hắn đã thật sự có chút không chịu đựng nổi.

"Chẳng lẽ... Canh bạc này... Ta thật sự đã thua rồi sao?"

Lý Thuần Quân gắng hết sức gượng dậy... Nhưng rồi, hắn phát hiện ra, cỗ thân thể này đã không còn nghe lời hắn nữa.

Nó cứ nằm im không động đậy, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi... Nói cách khác, nó hoàn toàn bỏ mặc mọi mệnh lệnh của hắn.

Chơi quá nhiều bí thuật, lại thêm đủ loại vết thương từ nội thương đến ngoại thương chằng chịt trên người... Lý Thuần Quân đã không chịu nổi, dần dần chạm đến ranh giới sinh tử.

"Hệ thống... Phải chi cứ để ta ngốc trong tiên động... Như vậy có phải tốt hơn hay không?"

Khi ý thức dần dần chìm xuống, một tiếng ca cực kì êm tai đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Thuần Quân, miễn cưỡng đem ý thức của hắn kéo trở về.

Tiếng ca kia thê lương, tịch mịch, cô liêu, bi thương không gì sánh nổi... Nghe cứ như nỗi niềm của một chinh phụ đang chờ đợi trượng phu trở về trong vô vọng.

“Loạn thế thương chiết liễu kỉ nhân yêu

Tranh thiên mệnh chiến hoả thao thao

Kiếm động tình phiêu miểu

Tội huyết bì thiên cao

Khúc tại đạn thùy đích tịch liêu” (*)

"Thanh âm này... Là Vọng Bất Đoạn... Vô Quy" Lý Thuần Quân miễn cưỡng mở mắt nhìn ra xung quanh, nhưng lại không thấy bất cứ thứ gì khác ngoài thi thể của A Lăng: "Là ảo giác sao?"

[Chúc mừng kí chủ đã nhận được sự tán thành của Tiên Khí - Vĩnh Hằng Thiên Đao]

[Vĩnh Hằng Thiên Đao: Tiền thân là một trong bốn mảnh vỡ của Loạn Thế Thần Đao, được Vĩnh Hằng Thiên Đế dùng hết tình yêu, tâm tư cùng tưởng niệm luyện chế thành. Trong thanh đao chứa đựng chấp niệm bất diệt của nàng, cũng vì đó mà hoá thành vĩnh hằng, vĩnh viễn không cách nào tiêu tan]

[Được phép thôi diễn thông tin bổ sung]

[...]

[Hắn đã từng là Thần Minh trong lòng nàng. Giữa một Vĩnh Dạ không có mặt trời, không có ban mai, hắn là người duy nhất cho nàng ánh sáng. Giữa một hồng trần lạnh lẽo, thê lương cùng cô độc, hắn là người duy nhất cho nàng ôn nhu]

[Nàng đã từng thề rằng, sau khi thoát khỏi Vĩnh Dạ, nàng sẽ vĩnh viễn đi theo hắn. Nhưng ngờ đâu vận mệnh trêu ngươi, tai hoạ bất ngờ ập tới, nàng thân là người gánh chịu thiên mệnh lại không có thời gian trưởng thành, tình thế triệt để lâm vào tuyệt vọng]

[Giữa lúc đó, chính hắn là người duy nhất đã giúp nàng tranh thủ thời gian... Nhưng cho đến khi nàng hoàn thành sứ mệnh, hắn đã không còn tồn tại nữa]

[Nàng có thể sống, nhưng vì thân mang trọng thương, lại thêm việc nàng không còn lí do để tồn tại, chẳng được bao lâu thì nàng đã tự nguyện hoá đạo bồi táng]

[Trong cõi luân hồi, vì chấp niệm quá sâu nặng nên trong vô thức, nàng đã đi theo bước chân của hắn, bầu bạn với hắn đến tận kiếp sau]

[Một kiếp làm lại tất cả, hai người đã đi được rất xa trên con đường ấy... Nhưng đến cuối cùng, lại một lần nữa, hắn đã vì nàng mà chết, chết đến triệt để, không còn sót lại bất cứ thứ gì ngoài mảnh vỡ binh khí cùng một tà áo đẫm máu]

Trong lúc Lý Thuần Quân đã sắp sửa hôn mê, từ trên thân đao, một đôi mắt mỹ lệ hiện ra, kèm theo một tiếng thở dài: "Ngươi không phải hắn"

________________

(*) Dịch:

Loạn thế thương vong mấy ai trở về

Tranh đoạt thiên mệnh chiến hoả sôi trào

Kiếm động tình mờ ảo

Máu đổ sánh trời cao

Là ai đang hát khúc cô liêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play