Pháo hoa kết thúc, và ba ngày nghỉ Tết cũng đến đây là chấm dứt. Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên cùng nhau trở về, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Lý Thuần Quân lẽo đẽo ra ngoài cửa, thấy hôm nay không ai đến tìm mình liền quay trở vào nhốt mình trong phòng, bắt đầu củng cố tu vi.
Sau khi song tu với Mộ Khuynh Tiên, tu vi của Lý Thuần Quân đã có sự tiến triển rất lớn, nhưng vì nàng cứ mãi vòi vĩnh nên hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội để có thể ngồi xuống tu luyện.
Và đến hiện tại thì giai đoạn đó đã qua rồi, hắn không còn gì vướng bận nữa liền lao đầu vào Linh Hải.
Ý thức dần chìm sâu xuống điểm khởi nguyên của các con sông hỗn độn, Lý Thuần Quân nhìn thấy hạt liên chủng kia đã sớm phá xác, hình thành một gốc thanh liên nhỏ nhắn nằm sâu dưới đáy hồ.
Tuy là hắn có chút không hiểu tại sao nó lại có thể trổ hoa ngay khi bản thân còn chưa kịp trồi lên khỏi mặt nước, nhưng mà hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này.
Chỉ cần không gây hại cho hắn, nó muốn lớn thế nào thì lớn.
"Ủa, mà khoan đã"
Lý Thuần Quân đột nhiên nhíu mày lại, sắc mặt dần biến cổ quái lên.
Nãy giờ hắn chỉ nhìn lướt qua nên không để ý, nhưng đến bây giờ, khi hắn đã cẩn thận nhìn kĩ lại thì hắn liền thấy trên búp hoa non nớt kia đang tồn tại những đường vân kim sắc trông rất kì quái.
Chúng kết nối lại với nhau, hình thành từng mảng hoa văn thần bí, kim quang lóng lánh đẹp mắt, trong mơ hồ còn hiển hiện thành một bức hoạ đồ gì đó... Nhưng mà, thân là chính chủ, Lý Thuần Quân lại không hiểu thứ này là gì, cũng không biết là từ đâu chui ra.
"Lẽ nào là biến dị?" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút phát mộng: "Nhưng lúc trước ta đột phá Linh Hải cũng đâu có gặp loại chuyện này? Lẽ nào ở kiếp này ta đã làm sai chuyện gì rồi?"
Gốc hoa sen nhỏ đột nhiên phát sinh dị biến để hắn bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng ít nhất là hiện tại, hắn vẫn chưa thấy nó gây hại gì cho mình nên hắn cũng đang tương đối an tâm.
"Lo lắng cũng chẳng được gì, chi bằng cứ tùy cơ ứng biến đi" Lý Thuần Quân thở dài một hơi.
Sau đó, ý thức của hắn dần dần thoát ly khỏi điểm khởi nguyên rồi bắt đầu thi pháp, thu thập linh khí rời rạc trong thế giới này nhằm củng cố Linh Hải của bản thân.
"Hi vọng sẽ đột phá đến trung kỳ"
Hắn dự định sẽ ở lại đây một tuần. Và hắn có lòng tin rằng trong vòng một tuần này mình sẽ đột phá đến Linh Hải trung kỳ, khiến cho đoá hoa sen chết giẫm kia trồi lên khỏi mặt nước!
Phía bên ngoài, Mộ Khuynh Tiên từ lúc nào đã đột nhập vào phòng hắn. Nàng xoa xoa chiếc cằm tinh xảo, hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, hiệu quả rất tốt"
"Nhưng mà... Hiện tại hắn vẫn đang tu luyện, nếu ta tiếp tục chích máu tẩm bổ thì hắn sẽ phát hiện ra ngay"
Mộ Khuynh Tiên lâm vào trầm tư. Sau một lúc, nàng khẽ lắc đầu: "Để khi khác đi, hắn phát hiện ra sẽ rất phiền phức, kiểu gì ta cũng sẽ bị mắng cho mà xem"
Nhưng khi còn chưa kịp rời đi, bước chân của nàng liền đột ngột dừng lại.
Nàng bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn Lý Thuần Quân vẫn đang trong trạng thái nhập định, ánh mắt khẽ loé lên dị sắc, và cuối cùng là dần lộ ra vẻ tham lam.
Nàng đang có một ý nghĩ rất lớn gan.
Mang theo những suy nghĩ kia, Mộ Khuynh Tiên lại quay trở vào, từ từ bước đến rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lý Thuần Quân.
"Nếu lần trước ngươi đã không cho ta vào, vậy thì lần này ta liền đố ngươi ngăn cản được ta"
Mộ Khuynh Tiên nói xong câu này thì gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ. Mặc dù đang rất xấu hổ, thế nhưng lượng nhiệt khí trên mặt lại không đủ để làm ảnh hưởng đến quyết tâm của nàng.
"Hô..."
Nàng hít sâu một hơi, làn môi đỏ mọng khẽ nâng lên. Không đến năm giây sau, nàng liền đã hôn hắn thêm một lần nữa.
Nhưng lần này thì khác rồi. Bởi vì lúc này đây, nàng còn tham lam, bạo gan hơn lần trước rất nhiều.
Và thế là, đầu lưỡi của nàng liền xông qua khe hở, tiến vào tung hoành bên trong khoang miệng của Lý Thuần Quân một hồi lâu mà không gặp phải một chút kháng cự nào.
Bởi vì Lý Thuần Quân có tỉnh đâu mà kháng cự?
Trong trạng thái tu luyện, trừ khi hắn chủ động tỉnh lại, bằng không thì chỉ có sát ý hoặc đau đớn thể xác mới có thể kích thích đến hắn... Như vậy đồng nghĩa loại chuyện này sẽ không đủ sức để làm hắn thức tỉnh.
Hôn đến mấy phút, Mộ Khuynh Tiên mới chịu thoả mãn rời môi. Nàng khẽ liếm lên đôi môi đỏ hồng của mình, khoé miệng dần nhếch lên một nụ cười đầy tà khí.
Trong vô thức, nàng lại liếc nhìn xuống phần thân dưới của Lý Thuần Quân, dục vọng từ sâu trong thâm tâm nàng cứ thế mãnh liệt dâng trào, và những ý nghĩ còn bạo gan hơn cứ liên tục tấn công lên lý trí của nàng.
Nhưng đến sau cùng, nàng vẫn kịp thời kiềm chế thứ dục vọng khủng khiếp kia. Và chỉ ngay sau đó, nàng liền thật nhanh rảo bước chạy ra khỏi phòng, chủ động tránh khỏi nguồn kích thích trước khi quá muộn.
Lý Thuần Quân lúc còn tỉnh táo thì không nói, nhưng mỗi khi hắn bất tỉnh là nàng lại bắt đầu lên cơn, muốn tranh thủ làm chút chuyện không mấy sạch sẽ.
"Thập tam công công nói đúng, phương diện tâm lí của ta quả thực có vấn đề" Mộ Khuynh Tiên nghĩ đến đây liền không khỏi khổ sở vuốt vuốt trán của mình.
Thế nhưng, thứ nụ cười đầy tà khí kia thì vẫn không thu lại được, vẫn luôn nở rộ trên mặt trong khi nàng không hề hay biết.
Vừa rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã có ý nghĩ cưỡng bức hắn.
Nhưng làm như vậy sẽ rất mất giá, nàng sẽ không làm, tuyệt đối không! Bởi vì sau khi làm xong, nàng và hắn sẽ không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này được nữa.
Lý trí của nàng vẫn kịp thời chiến thắng dục vọng.
"Thập tam công công, ta nghĩ mình nên tranh thủ điều trị tâm lí đi được rồi" Mộ Khuynh Tiên thông qua khế ước truyền đi tin tức.
Và không lâu sau đó, thập tam công công liền đã chạy về, chỉ là... Biểu lộ của hắn lại có chút đặc sắc.
Nhưng mà, hắn cũng không hỏi gì thêm. Bởi vì hắn biết rõ chủ thượng vừa mới gặp phải chuyện gì đó nên mới vội vã đưa ra lời đề nghị như vậy.
Sau một ngày chuyên tâm nghiên cứu sách tâm lí, hắn cũng đã nắm được đại khái phương thức chữa trị cho chủ thượng. Hắn đang khá có lòng tin là mình sẽ nhổ được mầm bệnh này ngay khi nó còn chưa kịp trưởng thành.
"Ta rốt cục là hộ vệ hay bác sĩ tâm lí thế không biết?"
Suy nghĩ này lại đột ngột xuất hiện trong đầu thập tam công công, khiến hắn không khỏi dở cười dở khóc.
...
...
Sau một tuần ròng rã vất vả, Lý Thuần Quân rốt cục đã ổn định được Linh Hải đang cuộn trào. Thế nhưng mà, có một chuyện nằm ngoài dự tính của hắn là hắn vẫn chưa thể đột phá lên Linh Hà Cảnh trung kỳ như đã tính toán trước đó.
Sau khi xuất hiện kim văn, cái bông sen đó trở nên vô cùng chậm lớn. Dù hắn đã vất vả đến như vậy, nhưng cũng chỉ đủ để khiến nó lớn thêm được đến một phần tư độ sâu của hồ mà thôi.
Nhưng mà, còn một chuyện đau gan hơn nữa là càng về sau thì nó lại càng thêm chậm lớn. Cơ hồ chỉ gia tăng thêm được kích thước thể hình chứ không cao thêm được chút nào.
"Sen béo, mày đúng là cực phẩm đi!" Lý Thuần Quân giận dữ đá một cước vào đoá hoa sen kia rồi hậm hực rời đi.
Buồn bực, không muốn tu luyện nữa.
Ý thức quay về cơ thể, Lý Thuần Quân đứng dậy vận động xương khớp một chút rồi đẩy cửa ra ngoài. Hắn cũng không vội đi tìm Mộ Khuynh Tiên ngay, mà lại lặng lẽ tìm đến gian phòng của Triệu Tử Long, xem xét tình trạng của hắn ta một chút.
Đến nay thì Triệu Tử Long đã hoàn toàn khôi phục thương thế, nhưng bởi vì nguồn sức mạnh kia vẫn còn chưa kịp ổn định nên hắn ta mới chậm chạp không tỉnh. Đây là chuyện đáng để lưu tâm.
"Hệ thống, còn bao lâu nữa thì hắn mới tỉnh được?"
[Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng]
"Lâu khiếp!"
Lý Thuần Quân cảm thán một câu rồi rời khỏi phòng.
Thăm Triệu Tử Long xong, hắn lại mò qua chỗ Mộ Khuynh Tiên. Nhưng khi đã đứng trước cửa phòng, không hiểu sao hắn lại có chút do dự không biết có nên vào hay không.
Mà cũng kỳ quái, tại sao hắn lại phải do dự cơ chứ?
"Ta đang thay đồ, đừng có vào"
Thanh âm của Mộ Khuynh Tiên từ trong phòng vọng ra kèm theo tiếng soạt soạt cùng tiếng chân trần chạm trên nền đất, khiến Lý Thuần Quân vô thức nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm đó.
Ủa?
Khoan, tại sao kí ức lại mơ hồ như vậy?
Lúc song tu đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Ma chướng!"
Lý Thuần Quân vội vàng lắc lắc đầu. Hắn thật nhanh đem thứ suy nghĩ kia dìm sâu vào trong óc, ném vào quan tài, đóng đinh, cột xích, lại gia thêm mấy tầng phong ấn cho an toàn.
Thứ suy nghĩ kia rất nguy hiểm!
"Ma chướng gì?" Mộ Khuynh Tiên kéo cửa, ánh mắt nhìn hắn mang theo một chút nghi hoặc.
"Cũng không có gì... Hả?" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, nhưng vừa nói đến nửa đoạn thì hắn liền phải trợn tròn mắt, thất thố kêu to: "Khuynh Tiên, ngươi đang mặc cái quỷ gì đấy?"
Vừa nói, hắn lại quay lưng đi, suýt chút nữa đã nổ con mắt.
"Cái này nha? Ta nhớ dường như nó được gọi là bunny girl thì phải?" Mộ Khuynh Tiên uyển chuyển mò ra trước mặt hắn, tất chân giơ cao, cười đầy tinh quái hỏi: "Thế nào? Kích thích không? Bổ mắt không?"
Lý Thuần Quân: "..."
Kích thích đến tim đập thình thịch đây...
Bổ ích đến sắp nổ con mắt đây...
"..."
"Ta phải xoá trí nhớ"
Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, nụ cười biến cứng đờ.
Nàng vội vàng ra tay ngăn hắn lại, có chút ủy khuất nói ra: "Ta là muốn mặc cho ngươi xem, làm sao ngươi lại muốn xoá đi? Chẳng lẽ là do ta không đẹp ư?"
"Đừng cản ta, đây là để phòng ngừa cho sau này"
"Không được! Ta không đồng ý!"
"Vậy thì mau đi thay bộ khác!"
"Hừm~"
Rầm~
Mộ Khuynh Tiên giận dỗi phồng má, dùng sức đóng xoạch cửa phòng. Bên trong đó, nàng bắt đầu thay bộ đồ khác cho vừa lòng Lý Thuần Quân.
Còn hắn thì vẫn đứng ở đó vỗ vỗ lên mặt mình, cảm giác bay bổng hệt như đang nằm mơ: "Gặp quỷ rồi, ta không quen Mộ Khuynh Tiên này, nàng rõ ràng là ma quỷ"
Cái bộ đồ kia rốt cục là do tên biến thái nào thiết kế?
Mà nàng muốn mặc cho hắn xem... Mụ đản, đây là ý gì?
Chẳng lẽ nàng là loại phụ nữ 'cho thèm không cho ăn' trong truyền thuyết?
Ặc...
Đó là ma nữ!
Cũng may là định lực của hắn đủ cứng, bằng không thì có lẽ hắn đã bị nàng dắt mũi, nuôi như nam sủng.
Qua một lúc sau, Mộ Khuynh Tiên lại trở ra trong một bộ sườn xám. Và cũng chính bởi vì là sườn xám nên Lý Thuần Quân mới nhận ra được vóc dáng của nàng là 'chuẩn' và 'đầy đặn' đến mức nào.
Thập phần hoàn mỹ.
Nhưng có hơi nóng mắt rồi.
"Cứ mặc như bình thường là được, coi như ta đang van cầu ngươi" Lý Thuần Quân một tay che mắt, một tay khác thì nắm chặt đùi, dùng đau đớn thể xác để trấn tĩnh bản thân.
"Không muốn nha"
Mộ Khuynh Tiên nhảy chân sáo bước tới ôm lấy cổ hắn, thanh hương nhàn nhạt xông vào chóp mũi khiến hắn bắt đầu có chút cảm giác 'không còn là bản thân'.
Tại sao ư?
Bởi vì hai thứ đồ đang dán lên lưng hắn có lực sát thương quá lớn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi thuộc tổ chức nào? Đến quyến rũ ta vì mục đích gì?" Lý Thuần Quân ánh mắt sắc bén, vừa nhẫn nhịn vừa ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Mộ Khuynh Tiên trong trí nhớ của ta hoàn toàn không giống như ngươi"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Ta chấp nhận ăn mặc nóng bỏng là để yêu chiều ngươi, chữa trị tâm linh cho ngươi... Ấy thế mà ngươi lại còn dám nghi ngờ ta là hàng giả?
"Lý Thuần Quân, ngươi đang muốn chết đúng không?" Mộ Khuynh Tiên lạnh lẽo cười một tiếng, cặp tố thủ bắt đầu sờ tới lỗ tai của hắn.
"Đúng, đây mới là Mộ Khuynh Tiên hung dữ mà ta biết" Lý Thuần Quân vẫn bình tĩnh, một bộ điếc không sợ súng nói tiếp: "Nói đi, tại sao ngươi phải giả mạo nàng? Cố gắng bắt chước nàng rồi bày trò mê hoặc ta?"
"A a a a a" Mộ Khuynh Tiên cười dài, và sau đó là lạnh lùng quát: "Ngu xuẩn tiểu tặc, mau chịu chết đi!"
Nói xong, Mộ Khuynh Tiên liền dùng sức xách lỗ tai Lý Thuần Quân lên, khiến hắn không nhịn nổi kêu thảm một tiếng.
"Lão nương chiều chuộng ngươi đến như vậy mà ngươi còn dám nghi ngờ lão nương... Chê mạng quá dài rồi có đúng không? Hả!?"
Ngươi có biết ta đã phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể trưng cái bộ dạng đáng xấu hổ này cho ngươi xem không?
Đáng tiếc, Lý Thuần Quân lại không hiểu điều đó.
"Không dám, nữ thần tha mạng!"
"Không tha! Hôm nay ta phải đánh cho ngươi khôn lên mới được!"
Mộ Khuynh Tiên lần này đã thật sự nổi giận, thành ra lúc tung quyền cũng đặc biệt ra sức, khiến cho Lý Thuần Quân thương tích khắp người, mặt mũi đều sắp sưng thành đầu heo.
Bên ngoài, những người được Nữ Võ Thần sai đến đây khi vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lý Thuần Quân liền tay chân mềm nhũn, liên tục đùn đẩy công việc cho nhau.
"Ngươi đi đi"
"Ngươi mới phải đi, ta còn lâu mới dám vào cái nơi đáng sợ đó!"
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT