Ngồi bên bàn đá, Mộ Khuynh Tiên vừa ăn uống vừa suy tư, đã rất lâu rồi không nói một lời nào, khiến cho Lý Thuần Quân cũng dần ý thức được có gì đó không đúng.

"Về chuyện đó..."

"Im miệng!"

Vừa mới mở miệng, Lý Thuần Quân liền bị quát đến im bặt, ngoan ngoãn ngồi ăn uống, không dám hé miệng lấy một câu.

Mộ Khuynh Tiên thầm thở dài. Thật ra, không cần đến thập tam công công nhắc nhở, nàng vẫn biết rõ tên này luôn dùng loại tâm thái đó đi đối xử với nàng.

Nhưng mà... Làm cách nào để có thể cải biến loại tâm thái kia thì... Đến giờ nàng vẫn chưa rõ.

"Nay là mùng ba rồi..." Mộ Khuynh Tiên đột nhiên buông đũa, chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt xinh đẹp ánh lên linh quang, chẳng biết là nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Dạo gần đây, nàng rất hay đâm ra như vậy.

Một năm này... Đối với nàng mà nói là rất đặc biệt, đặc biệt hơn mọi năm trước đó rất rất nhiều.

Lý Thuần Quân nhìn nàng, trầm mặc một hồi lâu rồi mở lời: "Năm sau ta vẫn có thể dẫn ngươi đi chơi"

Mộ Khuynh Tiên: "Ừm"

"Chỉ như vậy?" Lý Thuần Quân có chút ngoài ý muốn với thái độ này của Mộ Khuynh Tiên.

"Còn nữa, không được uống rượu" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Ta cảm giác mỗi lần ngươi say đều không có chuyện gì tốt, tốt nhất là đừng nên uống, hoặc chí ít là đừng uống đến say"

"Ừm"

Lý Thuần Quân: "..."

Nàng suy nghĩ nhập tâm đến mức chỉ còn lại bản năng đang đáp lại hắn sao?

Vậy thì hắn liền không hỏi nữa.

Ăn uống xong xuôi, Lý Thuần Quân dọn bàn, còn Mộ Khuynh Tiên thì vẫn ở đó ngẩn người nhìn trời cao, thật lâu không nói lời nào. Thấy vậy, chính hắn cũng có chút tò mò rốt cục là nàng đang nghĩ gì mà lại tập trung đến vậy.

"Chẳng lẽ là chuyện nhà?" Lý Thuần Quân bất giác nổi lên một ý nghĩ, sau đó khẽ gật đầu: "Hẳn là vậy đi"

Thiên phú của nàng rất không tưởng, vậy nên gia thế của nàng chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Vấn đề là nàng lưu lạc đến tận bây giờ vẫn không ai đến đón, và nàng cũng không chia sẻ bất kì điều gì với hắn... Có lẽ, là do chuyện kia đang rất rối rắm đi.

Tuy Lý Thuần Quân có ý muốn giúp nàng nhưng hắn lại có cảm giác đó không phải là chuyện mà hắn có thể can dự vào, thế là hắn liền nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ấy đi.

Có tâm nhưng không có tầm, hắn cũng đành chịu.

"Thuần Quân, ngươi có ý nghĩ muốn phi thăng khỏi thế giới này hay không?" Mộ Khuynh Tiên đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy.

Lý Thuần Quân cũng không bất ngờ, chỉ thành thật trả lời: "Không muốn"

Trước đó không lâu, hệ thống đã nói sau khi hoàn thành sứ mệnh, Thiên Đạo sẽ hiệp trợ cho hắn trở thành Tiên Đế, từ đó thoát ly khỏi thế giới này... Nhưng mà, câu trả lời của hắn vẫn trước sau như một.

"Vì sao?"

"Vì ta có cảm giác chuyện đó sẽ rất phiền, không muốn làm"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Lý do này thật tùy tiện đi.

Rất nhiều người đang khao khát sức mạnh tối cao còn không làm được, thế mà tên này lại sợ phiền, không muốn làm.

"Đầu óc tên này đúng là không theo thói thường" Mộ Khuynh Tiên có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà, nàng sẽ không nói với hắn... Một khi hắn đã hoàn thành thứ trách nhiệm kia, chuyện hắn muốn ở lại thế giới này một cách an bình là gần như là không thể.

"Đi thôi" Mộ Khuynh Tiên đứng dậy vỗ vỗ lên y phục, mái tóc đen dài khẽ nâng lên, ngọc thủ với tới cầm lấy tay hắn: "Hôm nay là ngày cuối, ngươi phải chiều ta thêm nữa, hiểu chưa?"

Lý Thuần Quân: "..."

"Ngươi không thể biến thành trạng thái la lỵ sao? Tiểu Khuynh Tiên sẽ giúp ta tự nhiên hơn một chút..."

"Không muốn!" Mộ Khuynh Tiên dứt khoát từ chối.

Không rõ vì sao nàng đột nhiên lại trở nên quyết liệt như vậy, tuy nhiên, Lý Thuần Quân cũng không đòi hỏi gì nhiều ở nàng, chỉ cần nàng vui là được, luôn là vậy.

"Còn nữa, đừng tùy tiện nắm tay ta, nam nữ..." Lý Thuần Quân nói được nửa đoạn thì buộc phải dừng lại.

Bởi vì, ngay khi hắn vừa mới phun ra câu nói ấy, Mộ Khuynh Tiên đã đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng kèm theo một nụ cười cũng không kém phần giá rét: "Ta muốn nắm đấy, ngươi thích ý kiến không?"

Lý Thuần Quân toát mồ hôi lạnh, dùng sức lắc đầu: "Không có, ngươi cứ thoải mái đi, tiểu tổ tông của ta"

"Ngươi nói cái gì?"

Cảm nhận được hai tay của mình đang bị đối phương nắm chặt đến ra tiếng rắc rắc, Lý Thuần Quân vội vàng sửa chữa lại câu từ: "Ý ta là... Nữ thần của ta!"

"Tốt"

Lý Thuần Quân nhẹ nhõm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lòng thầm kêu khổ một hồi.

Cô nàng này thật là nhiều mặt.

Khi thì là la lỵ khả ái đơn thuần, khi thì là thục nữ thanh nhã đoan trang, khi thì là một ngự tỷ hung dữ xấu tính... Thật chẳng biết đâu mà lần.

Nhưng... Có một điều mà hắn biết là khi nàng đang trong trạng thái ngự tỷ, tốt nhất là hắn nên im mồm, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần nhu thuận làm theo là được.

Bằng không, nắm đấm của nàng sẽ tác động vật lí vào ảnh đại diện của hắn.

Ra đến cửa viện, một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng chặn đường hai người. Dường như người đó đã chờ đợi ở đây rất lâu, vậy nên khi thấy Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đi ra liền không nhịn được lộ vẻ mừng rỡ.

"Ngươi là ai?"

"Thứ lỗi cho tại hạ đường đột" Nam tử kia nho nhã ôm quyền: "Ta là người được Nhân Hoàng bệ hạ sai đến gặp ngươi, Lý đạo hữu"

"Là vì chuyện của Hoa Bất Ngữ đúng không?"

"Đúng vậy"

Lý Thuần Quân cau mày lại: "Có cần thiết phải gấp gáp như vậy không?"

"Bệ hạ không nói rõ. Hắn chỉ nói là mau mau dẫn ngươi đi trị liệu cho phu quân của Nữ Võ Thần, còn ngoài chuyện đó ra thì bệ hạ không còn căn dặn gì khác" Nam tử kia nói.

Lý Thuần Quân trầm mặc. Hắn không hiểu dụng ý của Nhân Hoàng đằng sau chuyện này... Chẳng lẽ là do tình thế đang rất cấp bách?

Nếu đúng là vậy thì nguy rồi.

"Mau dẫn đường đi" Lý Thuần Quân nói thật nhanh.

Mộ Khuynh Tiên cũng không ích kỷ bắt Lý Thuần Quân phải đi theo mình. Nàng biết rõ chuyện này rất quan trọng với hắn nên nàng mới không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo quan sát.

Có chút thất lạc, khó chịu... Nhưng nàng vẫn nhịn được.

...

...

Nương theo sự chỉ dẫn của nam tử áo trắng, đến khoảng gần trưa, nhóm của Lý Thuần Quân đã có thể đến tận nơi mà Võ Thần Hoa Bất Ngữ đang ở.

Nhóm người đứng trước cửa ra vào chưa được bao lâu thì vị Nữ Võ Thần kia liền đã đích thân tiến ra tiếp đón.

Sau khung cửa gỗ, một bóng hình tuyệt đại dần dần hiện ra. Phần dung mạo kia quả thực là cực phẩm nhân gian, xinh đẹp đến mờ ảo... Thế nhưng, ánh mắt lẫn khí chất của nàng thì lại hoàn toàn tương phản, mười phần sắc lạnh tàn khốc, kèm theo một sự ngờ vực không hề che giấu.

"Ngươi là người được hắn ta đề cử sao?"

'Hắn ta' ở đây... Chắc có lẽ là đang nhắc đến Nhân Hoàng đi.

"Đúng vậy" Lý Thuần Quân gật đầu xác nhận.

"Vào đi, hi vọng ngươi sẽ không như mấy lên vô dụng trước đó"

Nữ Võ Thần nói chuyện rất ngắn gọn, cũng không mời trà hay chiêu đãi gì liền trực tiếp dẫn Lý Thuần Quân đến tận gian phòng của vị tướng lĩnh xấu số kia.

Đến nơi, Lý Thuần Quân nhìn sơ lược qua nam nhân kia một chút rồi biến sắc: "Đều ra ngoài đi. Khuynh Tiên, mau lấy giúp ta vài cây ngân châm ép độc"

"Có cần thảo dược cầm máu không?"

"Không cần, mau lấy đến đây rồi đi ra ngoài đi"

Mộ Khuynh Tiên nhẹ gật đầu. Nàng ăn ý giao cho hắn một chiếc túi da rồi đẩy cửa ra ngoài chờ đợi.

Lý Thuần Quân cẩn thận đỡ nam nhân đang nằm liệt giường kia ngồi dậy, đôi lông mày trĩu nặng chùn xuống, sắc mặt âm trầm đến cực điểm: "Nghiêm trọng hơn ta nghĩ rất nhiều..."

Vừa nói, hắn vừa thi châm ngay trên lưng của nam nhân kia. Từng dòng mạch máu đen kịt liên tục nổi lên ngang dọc trên khắp cả người, trông hệt như địa long đang trở mình, khung cảnh thật có chút kinh dị đối với trẻ nhỏ.

"Đã muộn rồi"

Lý Thuần Quân làm đến nửa đoạn rồi từ bỏ. Hắn cẩn thận điều hoà khí huyết trong cơ thể của nam nhân kia một chút rồi lại giúp hắn ta nằm ngay ngắn trở lại.

Còn bản thân hắn thì ngồi một góc trầm tư, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một lát sau, Lý Thuần Quân trở ra. Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Nữ Võ Thần, Lý Thuần Quân chỉ biết bất lực lắc đầu: "Ma khí đã xâm thực quá sâu rồi, giống như giòi trong xương vậy. Dẫu cho linh hồn đã ổn định nhưng tình cảnh này thật khó để cứu vãn"

Nữ Võ Thần nghe xong liền xiết chặt nắm tay lại. Nàng không nói gì, nhưng rõ ràng là nàng đang rất phẫn nộ.

"Nhưng mà... Ta có một cách khác"

"Cách gì? Mau nói!"

Lý Thuần Quân không để ý đến sự lỗ mãng của Nữ Võ Thần, chỉ chậm rãi nói tiếp: "Phần thân thể này của hắn đã bị phế bỏ hoàn toàn, không còn khả năng cứu vãn nữa... Chi bằng dứt khoát bỏ nó đi, trọng lập một cái khác thay thế, thế nào?"

"Có đạo lí!" Nữ Võ Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành: "Nhưng làm sao mới làm được?"

"Chi phí rất đắt đỏ, cần rất nhiều loại thiên tài địa bảo cùng các loại cấm thuật kết hợp với nhau mới có thể làm được..."

"Ngươi cứ việc làm, không cần lo đến chuyện này" Nữ Võ Thần nói.

"Được, vậy ta sẽ kê ra những thứ cần thiết, Võ Thần đại nhân cứ từ từ chuẩn bị, khi nào xong thì lại đến báo với ta"

Nói xong, Lý Thuần Quân lập tức ngồi xuống bàn múa bút ghi chép, một loạt danh tự nhanh chóng được hắn liệt kê ra, doạ cho nam tử kia một trận choáng váng.

"Khắc kim, quá đắt đỏ!" Nam tử kia thầm cảm thán một hơi.

"Sinh Mệnh Chi Tuyền, Thái Thanh Thần Mộc, Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, Tiên Phẩm Niết Bàn Đan,... Đúng là đắt thật, nhưng vẫn không ngoài phạm vi của ta"

"Còn về vấn đề chăm sóc thì Võ Thần đại nhân cứ làm như bình thường là được. Tuy tình trạng của bệnh nhân rất thảm nhưng tạm thời vẫn không có nguy hiểm đến tính mạng" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Vậy thì ta đi trước, nếu có vấn đề gì cứ việc báo cho ta, ta sẽ đến ngay lập tức"

"Hay là ngươi ở lại đây đi?" Nữ Võ Thần lên tiếng đề nghị.

Lý Thuần Quân khoát tay, hắn nhìn về phía Mộ Khuynh Tiên một chút rồi nói: "Ta vẫn còn một lời hứa chưa kịp thực hiện với một người rất quan trọng, vậy nên, ta không thể thất hứa được"

Mộ Khuynh Tiên đang đứng ở cửa ra vào nghe thấy vậy liền lộ ra một tiếu dung rạng rỡ, hoàn toàn vừa lòng thoả ý.

So với việc đi ngắm pháo hoa, nàng càng thích nghe câu nói này của hắn hơn.

'Nàng quan trọng với hắn'... Chỉ cần vậy thôi, nàng liền đã có một tân niên viên mãn rồi.

"Vậy sao?" Nữ Võ Thần im lặng một lúc rồi gật đầu chấp thuận: "Vậy thì mau đi đi, lời hứa rất quan trọng"

"Tạ ơn Võ Thần đại nhân" Lý Thuần Quân ôm quyền cảm tạ rồi rảo bước đi ra ngoài. Tại đó, Mộ Khuynh Tiên đã đứng chờ sẵn.

"Hiếm khi thấy ngươi nói ra được những lời đường mật như vậy" Nàng cười nói.

Lý Thuần Quân: "A?"

Đường mật? Lúc nào?

"Đi thôi, ta không muốn đợi nữa, lần này phải chơi cho thoả thích mới được nha" Mộ Khuynh Tiên hoạt bát kéo lấy tay hắn, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười vui vẻ.

"..."

"Thôi được rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play