"Được, ta sẽ giúp" Lý Thuần Quân nhàn nhã nói: "Nhưng giúp được hay không thì ta còn không biết đâu, bởi vì ta còn chưa được biết nam nhân kia đang bị thương nặng đến cỡ nào"

"Hôm sau ta liền đến dẫn ngươi đi" Nhân Hoàng cười nói.

Từ biểu lộ mà xem, Nhân Hoàng vẫn hoà ái dễ gần như trước. Tuy nhiên, phía sau tấm da mặt đó, lão cáo già này đang toan tính điều gì thì Lý Thuần Quân thật không cách nào biết được.

Nhiều nhất, hắn chỉ có thể cố gắng đề phòng cho bản thân không sập hố.

"Vậy là mọi chuyện đã xong" Lý Thuần Quân đứng dậy, ôm quyền cáo biệt: "Ta còn có việc, xin phép về trước"

Xong việc thì phắn lẹ!

Ở chung với Nhân Hoàng... Áp lực thật sự rất lớn, hắn không thụ nổi! Tuyệt đối không thụ nổi! Phải chuồn gấp!

Nhân Hoàng thấy hắn gấp gáp như vậy liền không khỏi lắc đầu cười, dẫu cho nội tâm của hắn vẫn còn đang rất phát mộng, không hiểu tại sao tên này vẫn nhất mực muốn tránh mặt mình.

Lắm kẻ trên thế giới này muốn liếm giày cho ta còn không được, ngươi cư nhiên lại chỉ muốn tránh mặt ta?

Chê phiền?

"Khuynh Tiên, về thôi" Lý Thuần Quân để lại một chút tiền rượu rồi chuồn mất dạng.

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Nhân Hoàng: "..."

Lần đầu tiên Nhân Hoàng cảm nhận được cảm giác bị ai đó ghét bỏ nó khó chịu như thế nào.

...

...

Chạy được một quãng đường khá dài, Lý Thuần Quân rốt cục dừng lại, hơi thở có chút không đều nói khẽ: "Chạy xa như vậy chắc là được rồi"

"Người ta tính ra cũng là Nhân Hoàng, ngươi không nên thất lễ như vậy chứ?" Mộ Khuynh Tiên từ phía sau ưu nhã bước đến trước mặt hắn, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra ý cười mỹ lệ.

"Bỏ đi, lễ nghĩa ngược lại khiến ta trông không khác gì một kẻ xu nịnh" Lý Thuần Quân khoát tay: "Huống hồ hắn ta là đang thị sát dân tình, vậy nên nhất định hắn ta sẽ không đi tính toán với một tiểu tu sĩ như ta, sẽ không mất mạng được"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

"Còn nữa"

Lý Thuần Quân duỗi hai tay, dùng sức kéo da mặt Mộ Khuynh Tiên: "Ngươi ấy, rõ ràng đã biết đối phương đang đến mà còn muốn kéo ta ở lại, chê mạng ta đủ dài rồi hay sao? Muốn lật tràng lắm rồi chứ gì?"

"Tiếp xúc với Nhân Hoàng là cơ hội tốt để..."

"Im! Đâu phải ngươi không biết tính ta? Ngươi rõ ràng là đang cố ý làm khó ta!" Lý Thuần Quân lớn tiếng cắt ngang lời nói của Mộ Khuynh Tiên.

Mộ Khuynh Tiên giữ im lặng, tại vì nàng không có lập trường để cãi lại.

Đúng lúc này, một đôi cụ già đi ngang qua, mắt thấy Lý Thuần Quân đang véo má Mộ Khuynh Tiên liền không khỏi mỉm cười hiền từ, nhẹ nhàng cảm khái: "Tuổi trẻ bây giờ thật tốt nha... Đến cả già này cũng phải no một bụng cẩu lương"

Lý Thuần Quân: "..."

Mộ Khuynh Tiên: "..."

"Chờ đã, hai cụ... Có lẽ hai người đang có hiểu lầm gì đó..." Lý Thuần Quân vội vàng giải thích.

"Không sao đâu, ở đây vắng vẻ, các ngươi cứ tiếp tục hành sự" Đôi cụ già kia cười bát quái nói tiếp: "Đằng nào thì cũng là Tết, buông thả một chút thì có sao đâu?"

Lý Thuần Quân: "..."

Buông thả?

Hai chữ 'buông thả' này có mấy lớp nghĩa?

Mộ Khuynh Tiên ngẩn ra, sắc mặt thoáng ửng hồng lên đôi chút nhưng cũng rất nhanh liền phai nhạt. Tuy là nàng đã hiểu ý tốt của đôi cụ già, nhưng hiện tại, chuyện đó là không có khả năng xảy ra.

Tên ngốc này kiểu gì cũng sẽ từ chối.

Có lẽ... Nàng nên bắt đầu lập kế hoạch công lược hắn đi.

"Về thôi" Mộ Khuynh Tiên nói khẽ.

Lý Thuần Quân nhíu mày, hắn nhạy cảm nghe ra một chút thất lạc trong giọng nói của nàng. Suy tư một lúc, hắn mới tiếp tục mở miệng: "Pháo hoa giao thừa... Chúng ta đã không kịp xem... Vậy thì, đợi mùng ba rồi ta sẽ đưa ngươi đi xem đợt cuối"

Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng ấm áp. Nàng nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn"

"Nhu thuận như vậy?" Lý Thuần Quân nội tâm có chút ngạc nhiên.

Đoạn, nàng duỗi tay tới nắm lấy tay Lý Thuần Quân, tấm khăn che mặt vướng víu được cởi xuống, lộ ra một trương dung mạo tuyệt mỹ đang mỉm cười: "Ta đói rồi, quay về ngươi phải nấu cho ta nha"

"Được thôi"

...

...

Về đến nhà, Lý Thuần Quân lập tức lao thẳng vào bếp, chuẩn bị một bữa ăn Tết thật thịnh soạn cho Mộ Khuynh Tiên.

Mộ Khuynh Tiên từ trong không gian trữ vật lấy ra tám vò tiên nhưỡng còn sót lại, khoé miệng nâng lên một nụ cười.

Hôm nay là Tết, nàng muốn mình buông thả, nàng muốn mình thật say, thật say, rồi gục xuống bên cạnh hắn, để mình có thể an tâm nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.

Bên cạnh hắn, nàng không có cảm giác an toàn giống như cặp nam nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình. Thứ mà nàng thích ở hắn chính là sự ấm áp, dịu dàng và chân thành... Còn về chuyện bảo vệ nàng thì... Còn lâu hắn mới làm được.

Tuy là không thể khiến nàng cảm thấy an toàn, thế nhưng, khi ở bên cạnh hắn, nàng thật sự cảm thấy thư thả. Kết quả là trong vô thức, nàng đã dần trở về với con người trước kia của mình, khi mà nàng còn chưa xuất sơn.

Từ trước đến nay, phàm là nam nhân cố ý đến tiếp cận nàng đều là do dung mạo lẫn tài hoa của nàng thu hút, khiến cho bọn hắn sinh ra ý nghĩ muốn chiếm đoạt nàng.

Tuy nhiên, Lý Thuần Quân thì lại không giống vậy. Hắn không có nửa điểm hứng thú với dung mạo của nàng, cũng không có nửa điểm ham muốn với thân thể của nàng, lục căn thanh tịnh... Đơn giản thật không khác gì một vị Phật sống.

Mặc dù có chút bực bội, nhưng đây chính là sự khác biệt của riêng hắn, một sự khác biệt đến mức khiến cả nàng cũng phải sinh ra ý nghĩ muốn chinh phục hắn.

Việc chuẩn bị rượu đã xong xuôi. Trong lúc rỗi việc, nàng lấy ra chiếc tượng sứ Ngũ Sắc Tiên Lộc để lên bàn rồi thẩn thờ ngắm nhìn, cẩn thận hồi ức lại cảm giác rung động khi đó.

Rõ ràng, lúc đó nàng đã đem thứ này ném đi... Ấy thế mà... Hắn vẫn xem nó như trân bảo mà nhặt lại, cẩn thận lau sạch rồi thay nàng cất trữ.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hắn đúng thật là có chút lạnh lùng với nàng... Nhưng mà, những hành động của hắn lại nói lên điều ngược lại. Đó mới chính là cách mà hắn quan tâm đến nàng.

Rõ ràng, hắn đã luôn tìm cách tránh mặt nàng... Thế mà hết lần này đến lần khác, bất kể là nàng có đưa ra yêu cầu gì, vòi vĩnh cái gì... Hắn cũng đều chấp thuận cả... Mặc cho điều đó có quá đáng hay không.

Nên nói tên này quá mức hiền lành hay là quá mức ngu ngốc đây?

Mộ Khuynh Tiên nghĩ tới đây liền thấp giọng cười khẽ.

Không lâu sau đó, Lý Thuần Quân đã bắt đầu đem thức ăn ra khỏi bếp, cẩn thận dọn lên trên bàn cho Mộ Khuynh Tiên: "Thức ăn tới rồi"

Mộ Khuynh Tiên cũng không khách sáo, hắn mang lên bao nhiêu thì nàng liền ăn hết bấy nhiêu, có đôi khi lại uống cạn một chén rượu, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

"Đừng uống nhiều, kẻo âm khí lại dâng trào thì phiền lắm" Lý Thuần Quân nhắc nhở.

"Không sao, uống nhiều một chút... Tối nay ta với ngươi cùng song tu" Mộ Khuynh Tiên ra vẻ không quan tâm đáp lại.

"Hả?"

Lý Thuần Quân ngoái ngoái lỗ tai, tưởng mình nghe lầm.

"Ta nói, nếu mà ta lỡ uống nhiều rồi thì tối nay ta với ngươi liền cùng nhau song tu, miễn bàn luận!" Mộ Khuynh Tiên lại nói.

Lý Thuần Quân: "..."

Muốn đem ta cho lừa đá nữa ư?

Nằm mơ nhé!

"Song tu theo kiểu nào?" Lý Thuần Quân hỏi.

Mộ Khuynh Tiên liếc nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên lộ ra mộ nụ cười tinh quái: "Ngươi nói xem?"

"Tốt thôi, vậy liền theo kiểu kia. Ta không muốn xảy ra chuyện khó nói với ngươi, liền quyết định như vậy đi" Lý Thuần Quân vẫn rất sáng suốt hồi đáp.

Muốn xem ta xấu hổ như bao nam nhân khác ư?

Không có chuyện đó đâu!

Muốn xem sáo lộ ngôn tình ư? Xin lỗi, ở đây không có!

Mộ Khuynh Tiên biết mình không lừa được đối phương nên cũng không đôi co gì nhiều. Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Lý Thuần Quân khi nàng nhắc đến chuyện song tu, nàng vẫn cảm thấy có chút thất lạc.

Lựa vào đúng lúc mình đang rơi vào điểm mù của Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên phồng má.

Hừ! Ngươi tưởng mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao?

Lão nương sẽ không bao giờ làm chuyện hoà vốn!

Đến lúc này, Lý Thuần Quân vẫn không biết mình đang bị bà nương này âm thầm tính kế. Hắn vẫn ăn mỹ thực, vẫn uống mỹ tửu, hưởng thụ đến quên cả trời đất, hơi đâu mà quản đến chuyện kia?

Vừa ăn uống, thi thoảng Mộ Khuynh Tiên lại ghé mắt nhìn về phía gian phòng mà Triệu Tử Long đang nghỉ ngơi. Nàng nhận ra nguồn sức mạnh kia đang từ từ thức tỉnh, mặc dù tiến độ khá chậm, nhưng nó lại áp đảo hầu hết các loại lực lượng trên thế gian này.

"Không biết liệu ngươi có còn sợ ta nữa hay không?" Mộ Khuynh Tiên khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng dốc cạn một chén tiên nhưỡng.

Tửu lượng của nàng là cực giai. Trong khi người bình thường chỉ cần một cái nhấp môi là đã mê mẩn, một ngụm thôi là đã say bét lè nhè, nhưng còn nàng thì... Lại tận mấy vò mới chịu say.

Uống xong mấy vò, da mặt của Mộ Khuynh Tiên đã dần bị hâm nóng. Vì một số nguyên do nên tu vi của nàng hiện tại cao hơn trước đó rất nhiều, và tửu lượng cũng nhờ đó mà gia tăng thêm không ít.

Do vậy, khi đã uống cạn hơn một nửa số tiên nhưỡng, nàng mới bắt đầu có dấu hiệu của men say.

"Uy, bà cô nhỏ, hình như ngươi uống hơi nhiều..." Lý Thuần Quân có chút ngốc trệ nhìn qua chỗ bốn vò rượu đã bị quẳng vào góc tối.

Đến lúc này, nàng đã không còn dùng chén nữa... Mà nâng hẳn cả vò lên mà uống.

Phong cách ăn uống khiếm nhã như vậy... Đủ để nói rõ là nàng đã say, không thèm giữ ý tứ thêm làm gì nữa.

"Phù"

Mộ Khuynh Tiên sảng khoái một hơi, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hương thơm cơ thể cũng bị lấn át bởi mùi rượu, mồ hôi đầy trán, nhãn thần mụ mị, gần như không còn chút lí trí nào nữa.

Lý Thuần Quân: "..."

Dừng!

Phải dừng!

Lý Thuần Quân thầm cảm thấy chuyện này thật không ổn. Hắn vội đưa tay tới che miệng nàng lại, lau mặt một chút rồi sau đó lại cẩn thận dìu nàng về phòng.

Không hiểu sao... Cảm giác này có chút quen thuộc.

Lý Thuần Quân: "..."

Đó nhất định là ảo giác!

Lúc sắp đến cạnh giường, trên mặt Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đầy âm tà.

Nàng ôm chặt lấy Lý Thuần Quân, rồi lại dùng sức đè hắn lên giường, và cuối cùng là đặt mông ngồi chiễm chệ lên trên lồng ngực của hắn. Áp chế toàn diện khiến cả chân lẫn tay của Lý Thuần Quân đều không thể cử động, chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Cảm giác bất an xông tới càng lúc càng mãnh liệt, Lý Thuần Quân hoảng hồn hét toáng lên: "Khuynh Tiên, tỉnh! Mau tỉnh dậy! Ngô?"

Đang lúc nguy cấp thì trên môi hắn đột nhiên truyền tới một cảm giác mềm mại, ướt át. Lý do đơn giản là vì Mộ Khuynh Tiên đã cúi thấp người, cường thế cưỡng hôn Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn đã cật lực giãy dụa, nhưng căn bản không thể thoát được. Chênh lệch giữa đôi bên là quá xa, và hắn bây giờ không khác gì một món đồ chơi trong tay nàng.

Nụ hôn đầu đã mất rồi, tiếp theo chẳng lẽ là chuyện kia?

Tuyệt bức không được!

Sẽ chết!

Chết chắc!

Chết không có đất chôn!

Lý Thuần Quân xiết chặt hàm răng, cố gắng ngăn cản thứ mềm mại ở bên ngoài đang liên tục công phá. Sau một hồi công phá bất thành, nàng đã rút lui, đoạt đi nụ hôn đầu cả hai đời của Lý Thuần Quân.

Tiếp theo đó, nàng buông tay Lý Thuần Quân, bắt đầu thoát y.

Lý Thuần Quân nhắm chặt hai mắt lại, ngầm nếm thử cử động tay của mình một chút liền không khỏi mừng rỡ.

Có thể cử động!

Đại não Lý Thuần Quân gia tốc, điên cuồng suy diễn phương án thoát thân. Sau vài giây, hắn đã nghĩ ra cách, và cơ hội cũng chỉ có một!

Hắn mở to mắt. Đến lúc này, trên người Mộ Khuynh Tiên dường như chỉ còn mỗi chiếc yếm hoa cùng quần nhỏ. Thế nhưng, Lý Thuần Quân lại không quan tâm, hắn ngồi bật dậy xô đối phương xuống giường, sau đó liền xiết chặt lấy tay nàng.

"Âm Dương Tạo Hoá Công, hoạt động hết công suất cho ta!"

Song tu công pháp cấp tốc vận chuyển, dương khí trong người Lý Thuần Quân lập tức sôi trào, hình thành từng tia sáng mờ nhạt trôi đến chỗ thân thể Mộ Khuynh Tiên.

Ban đầu, Lý Thuần Quân đúng là đi theo đường một chiều, chỉ có truyền mà không có nhận. Nhưng đến giữa chừng, một lượng âm khí khổng lồ trong cơ thể nàng bỗng dưng trỗi dậy, ào ạt xâm nhập vào cơ thể hắn.

"Nàng đang đáp lại ta? Có hi vọng!"

Nàng có đáp lại, đồng nghĩa với nguy cơ nằm liệt giường của hắn đại giảm, thậm chí tu vi còn theo nước phi mã mà lên!

Âm Dương giao hợp sẽ sinh ra rất nhiều phản ứng thần kì, diệu dụng không thể nói hết! Và đây chính là lí do cho việc song tu rất được các cặp đôi ưa chuộng.

Sau mấy canh giờ liên tục điều hoà âm dương, Lý Thuần Quân đã bắt đầu có chút đuối sức. Và cũng thật may mắn là nàng đã đình chỉ truyền công cho hắn, bằng không thì... Hắn sẽ nổ.

Dẫu vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được cỗ âm khí hùng hậu đang tung hoành trong cơ thể của nàng.

Tuy là không thể trung hoà hết, nhưng hắn vẫn khá chắc là mình đã đi qua giai đoạn nguy hiểm.

Ba~

Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi một cú va đập ở cổ. Ý thức của hắn nhanh chóng chìm xuống, cơ thể vô lực ngã xuống gối, bất tỉnh nhân sự.

Đến lúc này, Mộ Khuynh Tiên ngồi dậy, khoé miệng gạt ra một nụ cười diễm lệ, pha thêm một chút tự đắc.

Cùng lúc đó, một bộ thanh y thướt tha từ từ hiện lên trên người nàng, che đi phần thân thể hoàn mỹ kia.

Thật ra, từ đầu tới cuối nàng vẫn không có thoát y. Tất cả những gì Lý Thuần Quân nhìn thấy đều là ảo ảnh do nàng tạo ra nhằm để 'thử lòng' hắn.

Và đúng như nàng đã dự đoán, tên này vẫn trước sau như một.

"Đã dâng đến miệng rồi, thế mà ngươi vẫn không ăn... Rốt cục là ngươi có phải nam nhân không vậy?" Mộ Khuynh Tiên đột nhiên có chút hoảng hốt.

Đây không phải lần đầu tiên nàng nảy sinh ý nghĩ này.

Trong vô thức, nàng liếc nhìn về phía phần thân dưới của Lý Thuần Quân, trầm tư một lát rồi liếm môi, nhưng ngay sau đó thì nàng lại điên cuồng lắc đầu.

"Không được, ta không thể thất thủ trước hắn được!"

Đoạn, nàng duỗi tay tới sờ sờ lên má Lý Thuần Quân, mỉm cười: "Sau này ta vẫn còn rất nhiều cơ hội lừa ngươi đấy... Tiểu Lang Lang nha..."

Khi nãy, nàng đã phải rất kiên định mới có thể ngăn cản được dục vọng của mình. Nếu lúc nãy mà nàng thật sự thoát y, khoe thân trước mặt hắn... Nói không chừng Lý Thuần Quân đã không còn cửa thoát mất rồi.

Tuy nói rượu này không đủ để chuốc cho nàng đầu óc mụ mị, nhưng ít ra thì nó vẫn có tác động nhất định đến nàng. Cũng may là đạo tâm của nàng đủ kiên định, bằng không thì... Khó nói.

"Ta càng lúc càng không giống bản thân mình rồi... Thứ dục vọng chiếm hữu đến cuồng loạn này rốt cục là cái gì?" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, bản năng sờ lên ngực trái của mình một lúc.

Ánh mắt của nàng giờ đây đã không còn thanh tịnh như trước nữa... Mà ngược lại, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng trỗi dậy bên trong thâm tâm của nàng, thôi thúc nàng làm những chuyện không nên làm.

Đó chính là 'ham muốn chiếm hữu'.

"Ta phải ra ngoài thư giãn một lát, dạng này thật sự không ổn cho lắm"

Nếu cứ tiếp tục ở lại... Nàng sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mà suy nghĩ lung tung... Rất nguy hiểm!

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, ta phải nhẫn nhịn"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play