Sau khi được Mộ Khuynh Tiên chữa trị tâm hồn, Lý Thuần Quân nay đã hoàn toàn thần thanh khí sảng, thậm chí nếu không muốn nói là hắn đang có chút thừa năng lượng.
Dạo qua một vòng quanh Hoàng Cung, hai người nhìn thấy rất nhiều cung nữ đang cẩn thận bài trí hiện vật đón Tết. Các văn tự mang ý nghĩa may mắn như Phúc, Lộc, Thọ,... màu vàng được dán ở khắp nơi. Mà các tượng thần, chậu hoa, cây kiểng, các bài thi từ cũng được bài trí rải rác khắp Hoàng Cung, đi đâu cũng thấy.
Đặc biệt, ở Ngự Hoa Viên, khi xuân đến, trăm hoa nở rộ, người vừa bước vào liền sẽ bị hương trăm hoa làm cho mê đắm.
Một đường đi dạo, Lý Thuần quân thi thoảng lại nhìn thấy những cây hoa đào đang sum xuê sắc hồng, những cành mai vàng linh tú sắc xuân. Từng cơn gió lạnh nhè nhẹ lướt qua, ban phát sức sống cho muôn loài.
Có thể nói, khắp Hoàng Cung bây giờ đều chỉ còn mỗi hai màu vàng đỏ làm chủ đạo, hoàn toàn tương phản với cái tiết trời hơi se lạnh của mùa xuân.
Theo quan niệm người xưa, màu vàng tượng trưng cho sự giàu sang, may mắn, đủ đầy. Còn màu đỏ thì tượng trưng cho sự hạnh phúc, đầm ấm, sum vầy, thịnh vượng. Nên lẽ dĩ nhiên, hai gam màu này sẽ là những gam màu chính cho việc trang trí.
Đột nhiên, Mộ Khuynh Tiên như đã ngửi được mùi gì đó liền phấn khích đá đá lên ngực hắn, vô cùng đáng yêu: "Nha? Thơm quá! Ca ca, ta muốn!"
"Mùi này... Là do các đầu bếp đang chiên bánh quai vạc" Lý Thuần Quân cũng cảm nhận được hương thơm kia, bất tri bất giác liền đã đến trước Ngự Thiện Phòng.
"Ngự Thiện Phòng... Cha chả, chỗ này không tùy tiện vào được, mau cuốn gói đi thôi" Lý Thuần Quân ngẩng đầu, khoé miệng giật một cái, vừa thấy tấm bảng liền đã muốn chuồn đi.
Ngự Thiện Phòng là nơi chuẩn bị thức ăn cho vua chúa, hắn không thể tùy ý xông vào được, sẽ phạm tội khi quân đấy! Không đùa!
Lúc này, bên trong Ngự Thiện Phòng, một bóng người nhìn thấy Lý Thuần Quân đang muốn rời đi liền vội vàng kêu lên: "Lý đạo huynh chớ vội, ở lại ăn một chút rồi đi cũng không muộn nha!"
Người đó... Dĩ nhiên chính là Thất Hoàng Tử Lăng Tuyệt.
"Moè, oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp hắn ta!" Lý Thuần Quân trong lòng thầm mắng một câu.
Nội tâm ỉ ôi than phiền là vậy, nhưng ngoài mặt thì hắn lại vô cùng niềm nở cười nói: "Vậy thì ta liền không khách khí"
Boé cưng của hắn đang muốn ăn. Vậy nên, hắn dù có bán mặt cũng phải cố gắng thoả mãn cho nàng mới được.... Dẫu sao, hắn đã nợ nàng rất nhiều, nếu không trả thì nàng sẽ ủy khuất.
Mà nàng ủy khuất... Hắn sẽ cảm thấy tự trách, dằn vặt.
Đây chính là sức mạnh của Mộ Khuynh Tiên trong trạng thái tiểu nữ hài.
Mộ Khuynh Tiên nghe hắn nói vậy, thân hình bé con liền ôm sát vào vai gáy, và cái cằm xinh xắn của nàng cũng thích thú cọ cọ lên trên mái đầu của hắn, cho hắn một cảm giác nhột nhột khó tả.
Dường như nàng đang rất vui vẻ khi thấy hắn chiều lòng nàng.
Lăng Tuyệt trầm mặc mà nhìn biểu lộ tươi cười của Lý Thuần Quân, trong lòng thật nhanh nghiệm ra lí do đằng sau việc hắn ta đồng ý dễ dàng như vậy.
Hết cách, tên này vốn dĩ là một tên muội khống mà.
"Cầm lấy" Lăng Tuyệt tùy tiện ném về phía Lý Thuần Quân một chiếc hộp màu đỏ đang phát nhiệt nóng hôi hổi.
Mở hộp ra, Lý Thuần Quân nhìn thấy bên trong là đủ loại bánh Tết được sắp xếp rất ngay ngắn, hình thù hoa mỹ. Dĩ nhiên, cũng sẽ có một ít bánh quai vạc vừa mới chiên xong, thơm ngon nức mũi.
"Tốt tính như vậy?" Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên.
Chỉ nhìn hình thức mà suy đoán thì chiếc hộp này rõ ràng là thứ đã được đặt trước chứ không phải thứ đồ có thể tùy tiện làm ra.
"Ta luôn luôn tốt bụng" Lăng Tuyệt một bộ đương nhiên nhún vai.
"..."
"Đa tạ"
Lý Thuần Quân vừa mới nhận lộc xong nên thật không tiện vạch trần đối phương. Hắn chỉ nói một tiếng đa tạ rồi lập tức xách dép rời đi.
"Kì quái, hắn lại muốn trốn tránh ta?" Lăng Tuyệt thấy vậy, sắc mặt dần biến trở nên cổ quái.
Hắn có chút không hiểu rõ vì sao tên này lại cố ý tránh mặt mình.
Ngẫm lại thì... Bỏ đi.
Tên này trước giờ là vậy, không lạ.
...
...
Sau khi chạy khỏi Ngự Thiện Phòng, chiếc hộp gỗ đỏ kia đã hoàn toàn rơi vào tay Mộ Khuynh Tiên, và những gì bên trong đó cũng... Rơi vào trong bụng nàng.
Lý Thuần Quân không tỏ ý muốn ăn cùng. Hắn không cần ăn, mà nếu muốn ăn thì hắn có thể tự làm, chẳng qua chỉ không ngon bằng mấy tay đầu bếp sừng sỏ bên trong kia mà thôi.
"Cho ngươi"
Mộ Khuynh Tiên nói rồi thò tay xuống, bên trên tay nàng chính là một chiếc bánh bao nhân thịt hãy còn nóng hổi.
Vốn dĩ nàng hoàn toàn có thể ăn hết, nhưng chỉ ăn một mình thì có chút ngại nên... Nàng muốn hắn ăn cùng cho đỡ ngại.
Lý Thuần Quân cũng không cự tuyệt mà đưa tay nhận lấy. Vừa ăn uống, hắn cước bộ vững vàng đi ra khỏi Hoàng Cung.
Hoàng Cung quá sang trọng, không thích hợp với hắn. Hắn muốn ra Hoàng Thành xem thử thế nào, người dân sẽ đón tết ra sao? Đó mới là cảnh tượng mà hắn muốn thấy.
Đón Tết là phải thoải mái, không nên để bản thân bị mấy loại lễ nghi phức tạp trong cung đình trói buộc.
Lần nữa xuống Hoàng Thành, Lý Thuần Quân ngạc nhiên nhận ra bầu không khí náo nhiệt ở đây đã trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết trước thời khắc tết đến xuân về.
Các hàng quán đều đã được bày trí sẵn sàng, khắp hai bên vỉa hè đều là những bãi trưng bày hàng hoá, tục vật đón tết cùng những người chủ thớt đang ngồi đón khách, trao cho nhau những lời chúc phúc chân thành.
Mà hàng hoá được bán ra cũng rất đa dạng: Từ những quả dưa được các nghệ nhân khắc chữ đến những ông thầy đồ đang ngồi viết tặng từng trang chữ thư pháp,... Hết thảy mọi người đều hoà vào không khí đón Tết, cầu mong một năm mới đầy may mắn, thuận lợi.
Mộ Khuynh Tiên chỉ tay về phía đống dưa, Lý Thuần Quân liền thuận theo ý nàng tìm đến nơi đó. Và ngay bên cạnh hắn, những người dân khác cũng đang do dự trong việc nên chọn chữ gì để đón Tết.
"Ngươi muốn chữ gì?" Lý Thuần Quân nhẹ giọng cười hỏi.
"Chữ gì cũng được" Mộ Khuynh Tiên ngắm nhìn đống dưa, bất giác đưa tay lên lau đi vết nước bọt bên khoé miệng.
Lý Thuần Quân: "..."
Hiểu rồi.
Ngươi đang nhắm đến phần ruột của quả dưa chứ gì?
"Lão bản, cho ta một cặp Phúc Lộc" Lý Thuần Quân nho nhã lên tiếng.
"Có ngay"
Tranh thủ lúc những khách nhân khác còn chưa kịp chọn ra chữ cái thích hợp cho mình, lão bản liền nhanh tay bắt lấy một cặp dưa, tận tay trao cho Lý Thuần Quân.
Dưa khắc chữ thường dùng để trưng bày, mà thường thì sẽ trưng bày theo cặp. Do vậy, việc chọn một cặp chữ thích hợp để thờ phụng là một chuyện rất quan trọng, liên quan đến vận khí cả một năm nên người ta thường rất cẩn thận.
Mà Lý Thuần Quân thì không quá để ý đến chuyện này... Vì đằng nào thì khi trở về chúng vẫn sẽ chui vào bụng Mộ Khuynh Tiên.
Sau khi thu xếp xong xuôi, lão bản liền bước ra khỏi quầy, chuẩn bị giao cặp dưa Phúc Lộc cho Lý Thuần Quân.
Đến tận lúc này, trung niên lão bản mới có thể nhìn thấy dung mạo khả ái của Mộ Khuynh Tiên một cách rõ ràng.
Như đã nhận ra vẻ khao khát trong đôi mắt của cô bé, trung niên nhân bật cười: "Tiểu huynh đệ, muội muội của ngươi thật đáng yêu đây, cho phép ta khuyến mãi thêm một quả nhé?"
Vị chủ quầy trạc tuổi trung niên này nói với giọng điệu rất đỗi từ ái, cũng rất thành thật biểu thị sự yêu thích của mình dành cho Mộ Khuynh Tiên.
Nói xong, hắn cho cả ba quả dưa vào trong một chiếc túi được đan bằng lục bình khô rồi đưa cho Lý Thuần Quân, hào sảng cười nói: "Đừng ngại, năm nay trúng mùa, ta còn lo bán không hết đây!"
"Đa tạ lão bản" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười nhận lấy rồi trả cho lão bản mấy văn tiền đồng.
Sau đó, hắn lại mỉm cười nói lời chúc phúc: "Năm mới vui vẻ"
"Năm mới vui vẻ" Trung niên nhân kia lập tức hồi đáp.
Sau khi cùng nhau rời khỏi quầy dưa, Mộ Khuynh Tiên có chút tò mò nói: "Lý đại ca, ngươi có vẻ rất khách khí với phàm nhân"
Lý Thuần Quân ngay thẳng hồi đáp: "Tiên nhân... Suy cho cùng cũng đều bắt đầu từ phàm nhân mà thôi. Làm người không thể quên đi cội nguồn, ta cũng vậy"
"Ồ..."
Đi dạo thêm một lúc, Lý Thuần Quân liền tấp vào quầy của một vị thầy đồ.
Thầy đồ thấy có khách liền ngẩng đầu, đôi mắt của lão tuy đã sớm phát đục vì tuổi già nhưng vẫn ánh lên vẻ trí tuệ dễ thấy. Dẫu vậy, phần khí chất u buồn, tang thương của tuổi xế chiều vẫn không thể nào che giấu đi, nó hiển lộ rất rõ trên những nếp nhăn cùng bộ râu tóc bạc trắng của lão.
Lão cất lời, thanh âm khàn khàn nhưng lại mười phần hoà ái dễ gần: "Tiểu hữu cùng vị tiểu cô nương đáng yêu kia, các ngươi đến đây để xin chữ sao?"
"Đúng thế, không biết thầy có phiền hay không?" Lý Thuần Quân mười phần lễ phép hỏi.
"Không phiền, không phiền" Lão thầy đồ khoát tay, tự giễu nói: "Già cả rồi, tạo phúc được chừng nào thì cố mà làm chừng nấy... Đằng nào thì khi xuống đất rồi cũng có mang được gì theo đâu?"
"Thầy đừng nói vậy, hôm nay là ngày đầu năm mới, nhất định phải nói chuyện vui vẻ nha" Lý Thuần Quân mỉm cười đầy chân thành mà đáp lại.
"Cũng đúng..." Lão thầy đồ ngồi dậy mài mực, chấm bút rồi mở miệng hỏi: "Tiểu hữu, ngươi muốn xin chữ hay muốn xin hẳn một bài thơ?"
"Thầy có thể tùy ý, dù sao thì xin được chữ liền đã là một loại phúc phận, ta không thể đòi hỏi nhiều được" Lý Thuần Quân khách khí cười nói.
"Tiểu hữu thật thông hiểu lễ nghĩa... Nể tình là người đồng đạo, Tiêu mỗ liền tặng cho ngươi một câu thơ đón tết đi"
Nói xong, lão nhân bắt đầu múa bút, từng dòng chữ thư pháp dưới bàn tay được lao luyện bao lần của lão dần dần thành hình. Nét chữ của lão uyển chuyển mà mềm mại, cong thẳng có quy luật, những nét móc nối đều rất tự nhiên, và ý nghĩa cũng rất hợp với ý vị của mùa xuân.
Bài thơ này... Thật sự rất đẹp về cả hình thức lẫn hàm ý.
"Tạ ơn thầy" Lý Thuần Quân ôm quyền cảm tạ rồi lại lấy ra mấy văn tiền.
Lão nhân thấy vậy liền mỉm cười, một tay vuốt râu, một tay từ chối: "Không cần đâu"
"Viết chữ, tặng chữ là niềm vui của kẻ sĩ, mà ban phúc cho muôn dân... Đấy lại là trách nhiệm của bất kì người nào chứ không phải chỉ riêng ta. Vậy nên, ta không cần tiền"
"Có qua có lại, đạo lí đã rõ rành rành, vãn bối thật không muốn thất lễ với bề trên"
"Do vậy, nếu thầy đã không lấy tiền... Vậy thì vãn bối liền dâng cho thầy một món đồ đi" Lý Thuần Quân mỉm cười rồi lấy ra một viên ngọc màu xanh lam đè vào tay lão: "Đeo thứ này vào, hè lạnh đông ấm, rất thích hợp với tuổi tác của thầy"
"Cái này..." Lão nhân thật sự sửng sốt, lão có cảm giác mình không nhận nổi một thứ quý giá như thế này.
Thế nhưng Lý Thuần Quân thì đã sớm mang theo chữ chạy đi mất rồi, lão có gọi lại cũng vô dụng. Cuối cùng, lão chỉ đành bấm bụng nhận lấy viên bảo ngọc kia, trong lòng áy náy.
Sau khi chạy khỏi lão thầy đồ, Lý Thuần Quân tâm tình vui vẻ cực kì. Đã rất lâu rồi hắn chưa từng vui vẻ qua như vậy.
Thế là trong lòng hắn lại âm thầm cảm thấy biết ơn Mộ Khuynh Tiên.
Tu đạo vốn dĩ là một con đường tịch mịch vô định... Vậy nên, có đôi khi, các tu chân giả thực sự thèm khát cuộc sống bình thường của các phàm nhân, thèm khát niềm vui, niềm hạnh phúc bình thường của những phàm nhân dưới kia...
Thế sự vô thường, người tu đạo lâu năm ai ai cũng hiểu được. Do vậy, một đời vô lo vô nghĩ, một đời không phải đề phòng, một đời sinh hoạt thoải mái của các phàm nhân... Thật sự rất có tính mê hoặc đối với họ.
Sinh, lão, bệnh, tử vốn dĩ là quy luật tất yếu của tự nhiên, và không một sinh vật nào trên đời có thể tránh khỏi. Còn những người tu đạo vì muốn thoát khỏi vòng luân hồi đó nên mới bước chân vào con đường này, để rồi họ nhận ra... Trường sinh thật ra cũng không phải tốt lành gì.
Chẳng biết từ đâu mà lưu truyền, cũng chẳng rõ là do cường giả khoáng thế nào để lại... Nhưng từ thiên cổ đến nay, các tu chân giả đều ghi tạc trong lòng một câu ngâm bất hủ:
"Đường thành đạo biết bao sinh tử, thềm hoàng kim chất chồng xương khô!".
Ngôn Tình Sắc"Đường càng đi càng thấy mờ mịt, quay đầu lại đều là mộ cố nhân!"
Đó chính là sự khốc liệt của con đường thành đạo, cũng là khổ ải đang giày vò bất cứ ai trên con đường trường sinh.
Cái chết... Thật ra cũng không đáng sợ. Theo một cách hiểu khác, nó ngược lại là một loại giải thoát.
Lý Thuần Quân rất thích tiến nhập hồng trần, thế nên hắn rất tích cực kết thiện duyên thay vì nghiệt duyên.
Hắn muốn được tận hưởng thú vui của việc được làm một người bình thường, trước khi hắn không thể làm vậy được nữa.
Lại đi dạo thêm một lúc, Lý Thuần Quân nghe nói đang có một đoàn hát kịch ghé lại Kinh Thành, chuẩn bị tổ chức biểu diễn hí kịch cùng các tiết mục ca vọng cổ đón xuân cho nhân dân.
Cảm thấy thú vị, Lý Thuần Quân liền len lén cất đi những gì mình vừa mua, sau đó liền lên đường đi xem hát kịch.
Nhân sinh vui thú không chỉ có vậy! Tội gì mà không đi tận hưởng cơ chứ?