Sau khi thực hiện phát thệ, Lý Thuần Quân giờ đã có được lòng tin của Lê Lai. Bản thân lão nhân cũng không phải loại người già mồm, chỉ thuận theo ý muốn của Lý Thuần Quân mà dẫn hắn đến vách núi hôm nọ, cũng chính là nơi chia tay giữa Lê Hải Thần và người gia nô trung thành.
Đến nơi, Lê Lai dừng bước, khí sắc bất giác trở nên già nua đi rất nhiều. Lão nhân trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tiểu bằng hữu, tiếp theo lão già này cần phải làm gì?"
"Không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngươi cứ đứng đó, tận lực phát tán khí tức là được"
...
...
Lúc này, tại sâu trong một sơn động tối tăm, một thanh niên trẻ tuổi đang nằm bất động trên một chiếc giường bằng đá được cắt gọt rất tỉ mỉ, chỉ đơn độc ở đó mà chẳng có ai bên cạnh bầu bạn.
Tuy đã lâm vào giấc ngủ nhưng thần thái của người thanh niên ấy lại lộ vẻ vô cùng mỏi mệt cùng thống khổ, thậm chí người ta còn có thể thấy những giọt nước mắt đang thấm đẫm nơi khoé mi của hắn.
Vách đá nằm ngay trên đầu giường chính là minh chứng cho sự đau khổ của người thanh niên. Đó đều là những vết cào cấu đẫm máu, từng vết đập, vết đâm mang đầy nỗi ân hận cùng dằn vặt... Chứng tỏ mới mấy ngày trước, hắn đã vì một nỗi khổ nào đó mà tự làm hại bản thân, từ đó dẫn đến tình trạng tệ hại như hiện tại.
Không lâu sau đó, người thanh niên từ từ tỉnh dậy với loại thần sắc còn xơ xác hơn cả lúc ngủ. Hắn ngắm nhìn đôi tay sạch sẽ nhưng dính đầy vết thương của mình, không hiểu sao từ trong vô thức mà rơi lệ.
Hắn chính là Lê Hải Thần.
"Muội muội..."
Thầm cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo này thật bất thường, Lê Hải Thần vội vàng gượng dậy, ý định chạy đi tìm vị thân nhân cuối cùng của mình.
Tuy nhiên, sau khi liều mạng trốn chạy khỏi cường địch cùng một pha tự làm hại bản thân không lâu trước đó, hắn đã sớm không thể đi lại một cách bình thường được nữa, chỉ được đôi ba bước liền đã ngã quỵ như một người không xương rồi.
Không chỉ về mặt thể chất mà ngay cả sức khoẻ tinh thần của hắn lúc này cũng đang gặp phải khủng hoảng nặng nề, khiến hắn hoàn toàn không còn chút sức lực nào để di chuyển được nữa.
Như nhận ra những cử động của Lê Hải Thần, ngay tức thì, từ bên ngoài sơn động đã xuất hiện một thiếu nữ váy trắng đang chậm rãi bước vào, trông tựa như điểm sáng suy nhất trong màn đêm lạnh lẽo.
Một cách đơn giản để miêu tả thì hầu như tất cả mọi thứ trên người thiếu nữ này đều là màu trắng. Nàng sở hữu một mái tóc trắng cùng một làn da trắng đến kì lạ, kẹp tóc cũng màu trắng, váy áo cũng màu trắng, tất cả mọi thứ về nàng đều là màu trắng, chỉ ngoại trừ đôi mắt có khuynh hướng chuyển sang màu bạch kim.
"Hải Thần ca ca, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại rồi. Người ta lo cho ngươi chết đi được" Thiếu nữ nhẹ nhàng cười nói.
Thuần khiết, xinh đẹp và đơn thuần đến cực điểm của cực điểm, cùng cực của cùng cực... Đó chính là tất cả những tính từ có thể dùng để miêu tả vẻ đẹp này.
Nàng tựa như một tạo vật tinh thuần nhất, hoàn mỹ nhất của thế gian, đến mức mà ngay cả cơn gió cũng ngại chạm lên người nàng, những hạt bụi cũng không muốn bám lên đôi chân trần của nàng, tựa như... Chúng đều không muốn bản thân trở thành tội đồ phá hủy vẻ đẹp thuần khiết, hoàn mỹ đến không thể lí giải này.
"Xin lỗi..."
"Có tin vui đây, Lê Lai lão nhân gia vẫn còn sống đó" Thiếu nữ tiến tới đỡ Lê Hải Thần dậy, nhu hoà cười nói: "Vừa nãy ta cảm nhận được khí tức của lão nhân gia đang phát tán rất mạnh trên vách núi ngày hôm đó... Ân, cũng không biết mô tê đằng sau sẽ là như nào ấy nhỉ?"
Ý nàng muốn nói là liệu Lê Lai có phải đã bị Thiên Nhất Giáo bắt giữ, sau đó lại bị mang ra làm con tin để ép buộc ca ca nàng ra mặt hay không.
"Còn sống là tốt..."
Ban đầu thì Lê Hải Thần tỏ vẻ rất vui mừng, nhưng chỉ ngay sau đó, tựa như bị chạm đến vết thương lòng, sắc mặt hắn lại biến trở nên vô cùng khó coi: "Nhưng so với sống như hiện tại... Có lẽ cả ta và Lai thúc đều muốn chết đi cho khoẻ"
"Ca ca, ngươi mà chết rồi, ta sẽ phải sống với ai đây?" Thiếu nữ cười hỏi: "Hay là hai ta cùng chết với nhau nha? Nếu như chết cùng một thời điểm, có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau"
Lê Hải Thần trầm mặc.
Những lời nói bình thản với vẻ mặt đầy hồn nhiên này của nàng nghe thật đáng sợ, bất giác tạo cho hắn một cảm giác giống hệt như ác nghiệt lâm đầu vậy.
"Coi như ta chưa nói gì đi"
Thiếu nữ cười hì hì, thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng không nhiễm bất kì loại sắc thái nào: "Ca ca, ta có nấu cháo thuốc cho ngươi đây, mau ăn vào đi rồi chúng ta sẽ lên đường tìm lão nhân gia"
"Ừm... Nhưng muội muội này, ngươi không cho thứ gì kì lạ vào bên trong chứ?" Lê Hải Thần một mặt cẩn thận hỏi lại.
Thiếu nữ nghiêng đầu: "Thứ gì cơ?"
"Tỉ như bát cháo đầu tiên mà ngươi nấu cho ta ấy... Ngươi đã bỏ... Khụ"
"À... Nhớ rồi" Thiếu nữ hơi nhướng đôi lông mày màu trắng, hàng mi thật dài chớp động, trông tựa như một tiểu tinh linh ánh sáng: "Chỉ là vài sợi lông thôi mà, có khác gì tóc của ta đâu?"
Lê Hải Thần vội vàng khoát tay: "Đó là vấn đề rất lớn đấy... Muội muội của ta, đầu óc ngươi có thể bình thường hơn một chút được không?"
Nói thật đấy, một thiếu nữ mười tuổi tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ kì quặc giống như ngươi đâu, muội muội.
"Ồ... Vậy lần sau ta sẽ đổi lại thứ khác" Thiếu nữ khẽ gật đầu, quyết định sẽ không cho lông của mình vào cháo nữa.
Lê Hải Thần khoé miệng co giật, dùng sức chẻ đầu nàng một cái: "Không được cho cái gì vào hết, tuyệt đối không được!"
"Nhưng lông của ta có khả năng chữa thương, thậm chí có thể gia tăng tuổi thọ đấy, ca ca..."
"Ta nói là không!"
"Ồ..."
Thiếu nữ bĩu môi đầy bất mãn, nhưng sau cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Lê Hải Thần khẽ thở dài. Bất quá kì lạ là sau khi nói chuyện với nàng xong, cảm xúc của hắn bất giác đã trở nên ổn định hơn trước rất nhiều... Hoặc ít nhất thì bây giờ hắn đã không còn cảm thấy dằn vặt nữa.
Lê Lai vẫn còn sống, và hắn nhất định sẽ đến cứu ông ấy bằng mọi giá!
...
...
"Tiểu bằng hữu, như vậy đã được rồi đúng không?"
Sau khi xử lí xong những gì được giao, Lê Lai mới mở miệng hỏi lại, cốt là để chắc chắn cho những gì mình vừa làm.
Lý Thuần Quân gật đầu, đồng thời ra hiệu cho Lê Lai có thể tùy ý nghỉ ngơi.
Thấy vậy, Lê Lai chỉ thở dài, lẳng lặng ngồi xuống trước vách núi mà lâm vào trầm tư.
Tuy tuổi đã về già nhưng thân thể của lão vẫn cứ là lưng hùm vai gấu, sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự khô héo giống như gương mặt già nua của lão từ trước đến giờ.
Với tu vi Hoá Thần Cảnh, Lê Lai hẳn là đã sống được hơn nghìn năm. Chỉ là... Lão ta giống như không có cơ hội bước vào cảnh giới tiếp theo, chỉ có thể giậm chân tại chỗ cho đến khi hết đời.
Với tâm thế của một người đã gần đất xa trời, lão từ lâu đã không còn màng tới sinh mạng hèn mọn của mình nữa. Tất cả những gì lão muốn là thiếu gia có thể an toàn trưởng thành, đừng dại dột gì mà chạy đi cứu lão, hoặc là... Lão đã từng nghĩ như vậy.
Vị ân nhân này đã ra tay cứu lão. Người đó xuất hiện cứu lấy tính mạng của lão mà không cần lí do, cũng không cần báo đáp... Thậm chí là cho đến tận bây giờ, lão vẫn chẳng biết mục đích sau cùng của người đó cụ thể là gì...
Tuy nhiên, nếu đối phương đã phát thệ dưới Thiên Đạo rằng bản thân không hề có ác ý, vậy thì lão cũng chẳng cần nghi ngờ làm gì nữa.
Thế nhưng... Đâu đó trong lòng lão vẫn có chút không muốn thiếu gia tìm đến đây.
"Lê Lai, ngươi có biết nguyên do chính khiến các ngươi bị truy sát là gì không?" Lý Thuần Quân đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Vì huyết mạch, ta đoán vậy" Lê Lai có chút vô lực đáp lời.
"Đúng vậy, vì huyết mạch" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Huyết mạch của các ngươi là một loại truyền thừa vô cùng cổ xưa, thậm chí còn cổ đến mức trước cả thời đại của các vị thần. Tuy đến nay đã bị pha loãng đi không ít, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một loại huyết mạch vô cùng cường đại"
"Thời đại của các vị thần?" Lê Lai nghe xong, không khỏi có chút phát hoảng: "Ý của ân nhân là... Huyết mạch này đã xuất hiện trước cả khi Tiên Giới bị hủy diệt?"
"Tính kĩ lại thì còn xa xôi hơn thế nhiều... Vì Tiên Giới vốn không chứa chấp nổi mấy vị thần cao thượng kia đâu" Lý Thuần Quân bất đắc dĩ nhún vai một cái.
"Ân nhân... À không, tiền bối, tại sao ngươi lại biết đến những chuyện này? Lẽ nào người là vị đại năng cổ đại nào đó chuyển thế hay sao?" Lê Lai hoảng sợ hỏi.
Lý Thuần Quân lắc đầu: "Ta chỉ thuận theo giao ước mà làm thôi, tin hay không thì tùy, chỉ cần biết ta đây không hề có ác ý với các ngươi là được"
"Giao ước?"
"Đợi thiếu gia của ngươi xuất hiện rồi lại nói tiếp về vấn đề này đi"
Lý Thuần Quân muốn đợi Lê Hải Thần đến đây rồi giải thích luôn một lần cho tiện, đơn giản là vì... Hắn lười, không muốn nói lại lần hai làm gì cho mệt.
Lấy khí tức của Lê Lai làm mồi nhử dẫn đường, chỉ không lâu sau đó, bóng dáng của Lê Hải Thần đã dần xuất hiện tại khu rừng bên dưới vách núi cheo leo.
Tuy nhiên, vì trong lòng vẫn tồn tại rất nhiều mối nghi ngờ nên Lê Hải Thần sẽ không xuất hiện ngay, mà lựa chọn án binh bất động để xem xét tình hình.
Với Thần Giác, Lý Thuần Quân đã sớm nhìn ra tung tích của Lê Hải Thần. Biết đối phương vẫn còn nghi ngờ, hắn liền ra hiệu cho Lê Lai ra mặt, chủ yếu là để xoá tan nỗi nghi ngờ trong lòng cậu ta.
Lê Lai khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy hướng phía khu rừng lớn giọng gầm rú: "Thiếu gia, lũ tín đồ Thiên Nhất Giáo đã bị giết sạch rồi, chúng ta được cứu rồi!"
"Sặc, Sư Hống Công"
Bị tấn công bất ngờ, cả Lý Thuần Quân cùng nhóm sát thủ đều bị Sư Hống Công do Lê Lai phát động làm cho choáng váng, thậm chí có người đã không chịu được mà lăn ra đất sùi bọt mép.
Lý Thuần Quân đủ mạnh nên không có vấn đề gì, nhưng nhóm sát thủ thì lại không mạnh được như hắn, do vậy nên mới chịu ảnh hưởng nhiều hơn.
Thấy Lê Lai đã lên tiếng báo tin an toàn, Lê Hải Thần cũng không tiện dè dặt nấn ná làm gì nữa. Mặc dù trong lòng vẫn còn đề phòng, nhưng sau cùng thì hắn vẫn lựa chọn tin tưởng người gia nô trung thành nhất của mình.
Lê Hải Thần đã chấp nhận lộ diện, kéo theo dòng thông báo của hệ thống xuất hiện trước mặt Lý Thuần Quân:
[Phát hiện xuyên việt giả]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT