Ngay sau khi bất tỉnh nhân sự, ý thức của Lý Thuần Quân đã dần chìm xuống. Nhưng đến sau cùng, ý thức của hắn không hiểu sao lại bị kéo về phía linh hải.

Mặc dù lúc này hắn đang có hơi mê mang, thế nhưng trực giác của hắn vẫn đủ nhạy bén để mách bảo hắn rằng đây rõ ràng không phải chuyện tốt.

Và hắn đã đúng.

Hắn đột phá.

Trước mắt hắn, khoả Kim Đan màu lưu ly tròn xoe kia đan điên cuồng tan chảy, tạo thành vô số dòng sông hỗn độn chạy ngang dọc khắp mọi nơi trong linh hải mênh mông vô tận.

Dòng sông đó cứ liên tục cuộn chảy trên khoảng không hư vô, bàng bạc linh khí toả ra hình thành từng lớp sương mờ bao phủ, cảnh tượng đơn giản thần kì vi diệu.

Điều đặc biệt là dù các con sông kia phân ra rất nhiều nhánh, thế nhưng hết thảy chúng đều có chung một điểm khởi nguồn, cũng chính là nơi mà Kim Đan đang từ từ tan chảy.

Bên dưới Kim Đan chính mà một vùng nước mênh mông rộng lớn tựa như đại dương đại hải, sâu không thấy điểm tận cùng. Nó là đầu nguồn, bao hàm tinh hoa của ngàn vạn con sông trên thế giới này.

"Sặc, Linh Hà!" Lý Thuần Quân kém chút nữa đã không nhịn được chửi ầm lên.

Ngàn tính vạn tính đủ loại phương pháp áp chế tu vi, trì hoãn đột phá... Và kết quả là tu vi lại đợi đúng lúc này mà tiêu thăng!

Cay!

Kế hoạch của Lý Thuần Quân triệt để sập rồi. Hắn giờ đã không thể đường đường chính chính đem Triệu Tử Long treo lên đánh một trận nữa...

Cay!

Cớ sự này, sự thất bại này... Tất cả đều là do cô nàng kia hết! Tất cả đều do nàng!

Cay!

"Ra ngoài liền phải hảo hảo dạy dỗ nàng ta một trận mới được!" Lý Thuần Quân cực kì uất ức nói khẽ.

Linh Hà nay đã thành hình, hắn có muốn cản cũng không cản được. Nói cách khác, hắn giờ chỉ có thể cố gắng thúc đẩy quá trình, ổn định Linh Hà lại rồi lập tức ra ngoài phát tiết một trận.

Lý Thuần Quân bắt đầu ổn định tâm thần, nắm quyền làm chủ quá trình Kim Đan tan chảy, khiến cho mọi biến đổi trên mảnh thiên địa này đều được gia tốc dưới sự kiểm soát của hắn.

Không lâu sau, Kim Đan đã tan gần hết, mà Linh Hà cũng được mở rộng, biến càng thêm cuộn trào mãnh liệt, rộng lớn vô biên.

Khoả Lưu Ly Kim Đan kia từ từ tan sạch lớp ngoài, bắt đầu hiển lộ ra phần lõi, cũng chính là phần cốt yếu nhất do Kim Đan thai nghén ra: Liên chủng!

Đây chính là mấu chốt của việc tiến cảnh!

Lý Thuần Quân đưa tay cầm lấy liên chủng chỉ to bằng ngón út, có chút dở khóc dở cười nói khẽ: "Liên chủng của ta cư nhiên lại bé xíu như vậy, chứng tỏ thiên phú của ta đúng là nát thật"

Nhưng không sao, bị đả kích lâu ngày liền thành quen, hắn đã sớm không còn tự ti mặc cảm nữa.

Chỉ cần cố gắng nhiều hơn là được.

"Tại đây trồng xuống một gốc hoa sen" Lý Thuần Quân lẩm bẩm rồi từ từ chuyển dịch, nhẹ nhàng đem liên chủng gieo xuống Linh Hà, bắt đầu quá trình sinh trưởng của chính nó.

"Đợi ngày hoa nở, đó sẽ là lúc ta kết anh"

Tuy là hắn không quá hài lòng với thiên phú, thế nhưng hắn lại rất hài lòng với tốc độ tăng trưởng tu vi của mình.

So với các thiên tài, mặc dù hắn vẫn không sánh kịp nhưng như vậy đã tính là rất nhanh rồi.

Mà quá trình tu luyện ở giai đoạn Linh Hà cũng không quá phức tạp, ngược lại rất đơn giản: Ôn dưỡng Linh Hà, cũng như ôn dưỡng gốc hoa sen kia.

Hoa càng lớn, người càng mạnh. Hoa thành thục, người kết anh.

Xong việc, ý thức của Lý Thuần Quân rời khỏi linh hải, bắt đầu quá trình nghỉ ngơi hồi sức.

Bất quá... Đúng lúc Lý Thuần Quân vừa mới rời đi không lâu thì một giọt huyết dịch chẳng biết từ đâu đã xuất hiện giữa mảnh thiên địa này, khiến cho Linh Hà nguyên bản cuồn cuộn trở nên yên tĩnh dị thường.

Nó lơ lửng, lắc lư một chút rồi từ từ chìm xuống đáy biển. Kì lạ là nó không những không hoà tan với nước biển, mà đồng thời còn từ từ thâm nhập vào bên trong hạt sen...

...

...

Sáng hôm sau, Lý Thuần Quân từ trong vô biên mệt mỏi từ từ mở mắt.

Lần đột phá đêm qua đã giúp hắn rút ngắn thời gian hôn mê đi rất nhiều, bằng không thì chắc hắn phải bất tỉnh cả tuần mới có thể thức tỉnh.

Vừa mới tỉnh dậy, sau gáy Lý Thuần Quân liền đã truyền tới một cảm giác mềm mại êm ái, ấm áp tựa như thiên đường. Cùng lúc đó, một cỗ thanh hương liên tục thấp thoáng trước mũi hắn, khiến hắn lại tiếp tục buồn ngủ.

Mùi hương này rất quen thuộc, cũng rất dễ chịu.

"Tỉnh!"

Một thanh âm êm tai đột ngột vang lên, Mộ Khuynh Tiên tức giận duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn, trên mặt lộ ra ý cười lạnh như băng: "Còn định chiếm tiện nghi của ta đến bao giờ?"

"Hả?" Lý Thuần Quân trợn to mắt nhìn nàng, một mặt phát mộng.

Tiện nghi?

Ân... Ừm, thì đúng vậy, bởi vì sự thật là hắn đang gối đầu trên đùi nàng.

Và đây hoàn toàn có thể tính là hắn đang chiếm tiện nghi của nàng.

"Còn nữa, không được thở" Mộ Khuynh Tiên lạnh giọng nói.

"Như vậy bảo bảo sẽ chết mất" Lý Thuần Quân tựa hồ bị nàng hù doạ.

Đúng lúc này, Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: "Được rồi, không đùa với ngươi nữa"

Ngay từ đầu là chính nàng đã cho phép Lý Thuần Quân chiếm lấy tiện nghi của mình. Vậy nên, mặc dù hắn đang có hơi tham lam một chút nhưng nàng vẫn có thể chấp nhận được...

Vì một vài nguyên do.

"Đột phá rồi đi?"

"Ừm, đột phá" Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu, sau đó hắn lại nhìn chằm chằm Mộ Khuynh Tiên, cười lạnh hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có làm chuyện gì có lỗi với ta hay không?"

"Tỉ như... Âm thầm đặt bẫy hố ta?"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Mặc dù ngoài mặt thì nàng vẫn đang rất bình tĩnh... Thế nhưng sâu trong lòng thì nàng lại đang vô cùng hoảng hốt.

Hắn ta phát giác ra rồi?

Không được! Không được để hắn biết!

"Ngươi đang nói gì thế?" Mộ Khuynh Tiên lộ vẻ nghi hoặc.

"Ha ha ha" Lý Thuần Quân chỉ cười mà không nói gì thêm.

Nàng có động tiểu tâm tư với hắn.

Mặc dù hắn không nhìn ra đó cụ thể là gì nhưng chắc chắn là có!

Cười xong, Lý Thuần Quân lại thở dài.

Nghĩ tới việc kế hoạch của mình bị phá sản một cách nhảm nhí như vậy... Lý Thuần Quân hãy vẫn còn mang một bụng ấm ức.

Lại trầm tư suy nghĩ thêm một hồi lâu, Lý Thuần Quân tựa hồ đã thông suốt chuyện gì đó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn giai nhân trước mặt, cẩn thận hỏi: "Khuynh Tiên, ta nhờ ngươi một chuyện được chứ?"

Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhờ nàng giúp đỡ, và đây cũng là lần đầu hắn làm vậy. Vậy nên, hắn mới phải cẩn trọng trong từng câu chữ.

Tuy nhiên, Mộ Khuynh Tiên hiện tại bất ngờ lại dễ tính ngoài dự đoán của hắn. Nàng chỉ thuận miệng hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Giúp ta chiến thắng lôi đài Kim Đan cảnh trong đại hội tỉ võ, được không?" Lý Thuần Quân nói.

"Được"

"Thật?"

"Thật"

Lý Thuần Quân: "..."

Gặp nàng một mặt tươi cười đồng ý ngay như vậy... Hắn không hiểu sao lại có cảm giác cứ như kiểu mình lại vừa sập bẫy thêm một lần nữa vậy.

Có ý đồ!

Nhưng hắn vẫn nghĩ không ra nàng đang có tính toán gì với hắn.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi" Mộ Khuynh Tiên khẽ cười, tố thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, lại dịu dàng nói: "Tối hôm qua ngươi đã rất suy nhược rồi. Nếu không phải vì ngươi đã kịp thời đột phá thì nói không chừng ngươi đã bị hao tổn đến tận căn nguyên"

Lý Thuần Quân bị đôi tay của nàng vuốt ve lấy, mặc dù đã có ý muốn kháng cự nhưng hắn lại không sao động đậy nổi, thân thể hoàn toàn bị tê liệt.

Sau cùng, hắn chỉ có thể để mặc cho nàng đùa giỡn với đầu tóc của chính mình.

Dương khí khô kiệt, hắn giờ đã chẳng khác gì một phế nhân. Vậy thì hắn làm sao có thể cản nàng cho được?

Hơn nữa...

"Ngươi còn có thể ôn nhu như vậy sao?" Lý Thuần Quân có chút không thụ nổi liền mở miệng hỏi.

"Chứ sao?" Mộ Khuynh Tiên có chút đắc ý đáp: "Ta cũng không phải tảng băng thành tinh nha, tại sao lại không ôn nhu được?"

"Không, bình thường ngươi liền chính là một tảng băng" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói.

Đừng nói hắn không biết, thật ra hắn đều biết hết.

Trong suốt một năm trông trẻ, hắn đã cố tình trốn khỏi nàng không ít lần. Và trong suốt khoảng thời gian đó, hắn đã âm thầm quan sát, hỏi han qua người khác cũng không ít lần.

Vì vậy, không khó để hắn biết được nàng thật ra đúng là một tảng băng.

Lúc hắn không ở bên cạnh, nàng trở nên vô cùng ít nói, cũng không quan tâm đến mọi thứ biến chuyển xung quanh mình. Đó hoàn toàn không giống với khí chất của một tiểu nữ hài nghịch ngợm như khi nàng ở bên cạnh hắn.

Thậm chí, ngay ở lần đầu gặp mặt, hắn đã có thể cảm nhận được sự thê lãnh, đạm mạc đến từ sâu trong xương tủy của nàng.

Hết thảy đều do Vô Dục Tịnh Thể mà ra.

Mộ Khuynh Tiên trừng hắn một lát nhưng cũng không có lên tiếng phủ định.

Nàng biết rõ bản thân mình.

Tuy nhiên.

Thật ra, chính bản thân nàng cũng không hiểu vì sao khi ở bên cạnh hắn, nàng lại trở nên sinh động đến như vậy.

Thập tam công công đã từng hỏi, nhưng nàng lại không trả lời, bởi vì chính nàng cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn đã dần dần thay đổi con người nàng, giúp nàng lấy lại được một chút cảm xúc nguyên thủy... Đó đều là những thứ mà nàng đã không thể nào cảm nhận được trong suốt một đoạn tuế nguyệt dài đằng đẵng vừa qua.

Nhân sinh của hắn không quá đặc biệt, không quá phong phú, cũng chẳng thể so sánh với nhân sinh mà nàng đã từng trải nghiệm.

Dẫu vậy, thật không hiểu sao, nhân sinh này đối với nàng lại mười phần mỹ mãn. Đây có lẽ chính là nhân sinh mà nàng luôn khao khát bấy lâu.

Yên bình như vậy... Thật tốt.

Nàng cực kì yêu thích cảm giác yên bình này.

Thật lâu trước kia, nàng đã từng liều mạng chinh chiến trong loạn thế, một thời gian dài đắm chìm trong thê lương cùng mất mát, một thời gian dài trẫm mình vào mưa máu gió tanh. Đến tận khi vô địch, nàng nhận ra, hết thảy những vinh quang đó đều là vô nghĩa.

Những thứ đã mất đi sẽ không thể nào hoàn lại được.

Khi đó, thứ duy nhất mà nàng truy cầu liền chính là sự yên bình, thanh thản trong tâm hồn. Đó không phải ý muốn của nàng, mà là một loại truy cầu xuất phát từ bản năng của nàng.

Bản năng muốn được sống một cuộc đời đơn giản, không sóng gió, không tranh chấp, không chiến hoả.

Nàng vừa thông suốt điều này cách đây không lâu... Cụ thể là lúc nàng say rượu vào tối hôm qua.

Nghĩ đến đây, tiếu dung trên gương mặt tuyệt diễm của Mộ Khuynh Tiên lại càng thêm rực rỡ loá mắt, khiến cho cả Lý Thuần Quân cũng phải ngây ra một lúc lâu.

Thế nhưng... Hắn ta lại hiểu lầm ý nghĩa đằng sau nụ cười kia.

Mộ Khuynh Tiên cũng nhận ra được nhưng lại lười để ý đến ánh mắt của hắn. Nàng thật nhẹ nhàng nhấc đầu hắn đặt lên chiếc gối mềm, còn bản thân thì từ từ xê dịch ra khỏi giường rồi nói: "Về chuyện tỉ võ cứ giao cho ta đi, không cần bàn bạc nữa"

"Còn ngươi, hãy cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta sẽ đi nấu một chút cháo gà cho ngươi"

Lý Thuần Quân: "..."

Ta thật sự hi vọng đó sẽ không phải độc dược.

Ta đang là người bệnh đó nha!

Cơ mà... Những lời này của hắn chỉ vừa mới ra tới cửa miệng thì đã phải chạy ngược vào trong bụng.

Nói như vậy... Chỉ khiến hắn chết sớm hơn mà thôi.

Mộ Khuynh Tiên rời khỏi phòng, thật nhanh chạy đi khỏi tầm mắt Lý Thuần Quân. Đến khi đã ra khỏi biệt viện, nàng mới vỗ vỗ lên bầu ngực lớn, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

"Kém tí nữa liền đã bị hắn nhìn ra"

Đúng vậy.

Nàng có tính toán với hắn.

Từ sau khi biết chuyện hắn sẽ lén lút tham gia đại hội tỉ võ, nàng đã luôn tìm cách để có thể đường đường chính chính tham gia lễ hội kia... Nhưng từ đầu tới cuối, kế hoạch của nàng vẫn luôn bế tắc, không biết phải làm thế nào cho tốt.

Giữa lúc đó, Băng Thiên Tuyết Nhưỡng đã xuất hiện, trực tiếp thổi bay làn mê vụ trong kế hoạch của nàng.

Không sai, sự thật là nàng đã sớm biết rõ rượu đó có tác dụng kích dục với nữ nhân không khác gì một thứ xuân dược. Và sở dĩ nàng uống nhiều như vậy... Cũng chính là vì nàng muốn ép khô hắn.

Đây chính là nguyên do khiến nàng nằng nặc đòi Lý Thuần Quân mua rượu cho mình.

Mặt khác, nàng biết rõ Lý Thuần Quân sẽ không hạ lưu tới mức thừa cơ chiếm đoạt cơ thể của nàng, nhưng có thể chắc chắn là hắn sẽ cố gắng tìm cách giúp đỡ nàng.

Và một khi dương khí của hắn đã bị suy kiệt, hắn sẽ không thể tham gia tỉ võ được nữa... Đến lúc đó, hắn sẽ phải nhờ nàng giúp đỡ.

Khi đó, nàng vừa có thể đường đường chính chính tham gia tỉ võ, vừa có thể cưng chiều, ức hiếp hắn một trận thoả thích! Một mũi tên trúng hai con nhạn!

Điều này cũng có nghĩa... Vào đúng lúc hắn mở miệng nhờ nàng thì kế hoạch của nàng liền đã thành công trọn vẹn!

Bất quá, có một chuyện cần phải xác nhận là việc nàng cố tình để mình bị kích dục cũng không phải là một canh bạc. Hết thảy đều có sự tính toán, chuẩn bị kĩ càng hết rồi....

Chút dục hoả kia căn bản không thể che mờ đi lí trí của nàng được. Ngược lại, nàng còn muốn thông qua chuyện này thử nhìn xem con người thật của hắn.

Kết quả đã rõ ràng, tên này thật sự ngốc không tả nổi. Thậm chí đến cả một chút hứng thú thể xác với nàng cũng không có!

Lúc nàng để hắn gối đầu lên đùi mình, đã không biết bao nhiêu lần nàng sinh ra suy nghĩ muốn đánh hắn một trận... Nhưng sau cùng, nàng vẫn có thể nhịn được.

Mà thôi...

Kế hoạch đã thành công, đây cũng không phải chuyện xấu.

Nàng vẫn có cảm giác đại hội tỉ võ lần này sẽ chơi rất vui.

Nàng rất muốn xem thử người mà hắn luôn muốn chùy sẽ là hạng người đáng sợ như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play