Sau khi đến kinh đô, Lý Thuần Quân lại tiếp tục lao đầu vào con đường danh lợi giống như lúc trước. Chỉ là, lần này hắn đã không còn toàn tâm toàn ý thăng quan tiến chức nữa, mà chỉ muốn làm để có chỗ dựa cho gia đình mà thôi.

Có nhiệm vụ thì hắn làm, không có thì hắn nghỉ. Lịch trình của hắn cứ đơn giản như vậy mà diễn ra, mỗi ngày cứ đi lo chính sự rồi trở về dạy dỗ Quân Bất Hối.

Tuy nhiên, những gì hắn đang suy tính trong đầu còn xa hơn thế rất nhiều.

"Tính toán một chút, có lẽ vào ngay cái thời điểm mà ta đặt chân vào kinh đô thì Ma Hoàng liền đã chú ý đến ta" Lý Thuần Quân nhíu mày: "Điều này có nghĩa một khi ta làm ra chuyện gì lạ thường, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn ta thì chắc chắn hắn ta sẽ xuất thủ"

Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân không khỏi có chút bất lực: "Thật sự phải nuốt món tà vật kia sao? Nhưng không nuốt thì cũng không được... Nhiều khả năng, những chuyện ta làm được tiếp theo chắc chỉ có thể là chế ngự oán linh mà thôi..."

Đúng vậy, Lý Thuần Quân bó tay rồi.

Hắn làm sao có thể hành động lỗ mãng trong khi đối phương đang âm thầm quan sát mình cơ chứ? Thực lực giữa đôi bên là hoàn toàn không ngang hàng đâu!

"Mẹ, cha lại làm bộ mặt đáng sợ rồi"

Giữa lúc Lý Thuần Quân đang phiền muộn thì một thanh âm non nớt quen thuộc vang lên bên tai. Vừa nói chuyện, cô bé kia còn dùng sức giật giật tóc hắn, trông nghịch ngợm khỏi phải nói.

"Đừng phá rối cha ngươi, kẻo bị đánh thì ta không cản được đâu" Một thanh âm nữ tử nhu hoà nối tiếp vang lên, rõ ràng là đang cố ý trêu ghẹo hai người.

"Ta không tin cha sẽ đánh ta!" Quân Bất Hối nhăn cái mũi nhỏ lại, nãi thanh nãi khí nói: "Người ta thường nói chân nam nhân sẽ không đánh phụ nữ! Thế nên, ta không sợ bị cha đánh!"

Bang~

Vừa mới dứt câu, cô bé liền đã lập tức tối mặt lại. Nàng vội đưa tay che đi mông của mình, đồng thời còn nhìn nam nhân kia với ánh mắt sợ hãi.

"Con gái bé bỏng của ta, ngươi nói không sai" Lý Thuần Quân nhếch miệng cười, nhưng trông càng lúc càng tà khí: "Nhưng đáng tiếc, ngươi bây giờ còn chưa phải thiếu nữ thì nói gì đến phụ nữ?"

"Mau đến đây, để người cha già này yêu thương ngươi một chút"

"Đừng qua đây!" Quân Bất Hối chạy vụt đến bên cạnh Vương Nguyên, mắt to rưng rưng lên tiếng cầu cứu: "Mẹ, cha hắn đánh ta, cha hắn không phải chân nam chân"

Lý Thuần Quân: "..."

Á à, con nhóc này lại ngứa đòn rồi nhỉ?

"Đừng ăn hiếp con gái chứ" Vương Nguyên nhìn thấy biểu lộ doạ người của phu quân mình liền không khỏi hốt hoảng: "Con gái còn nhỏ, có biết gì đâu? Chi bằng tha cho con bé một lần đi"

"Nguyên Nhi, ngươi đếm xem lần này đã là lần thứ mấy rồi?" Lý Thuần Quân thở dài: "Ba mươi chín lần, đó là do chính ta cố ý đo đếm. Trong đó còn chưa kể đến giai đoạn nghịch ngợm nhất của nha đầu thúi này đâu"

Vương Nguyên: "..."

Nhịn đánh trong từng ấy thời gian... Kể ra phu quân nàng cũng chịu đựng nhiều rồi...

Nhưng mà...

"Vẫn là đừng đánh, Bất Hối năm nay đã gần mười tuổi rồi, còn đánh nữa thì sẽ trở thành bóng ma tâm lí mất" Vương Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để người mẹ này chịu đòn thay đi, ngay tối nay luôn càng tốt"

Lý Thuần Quân: "..."

Không chỉ riêng Lý Thuần Quân không biết nói gì, mà ngay cả Quân Thiên Tứ đang trú ngụ trong thức hải của hắn cũng không biết nên lộ ra cảm xúc gì nữa.

"Đừng có để lộ cái bản ngã thích bị ngược đãi đó của ngươi ra ngoài, con gái học theo sẽ không tốt đâu" Lý Thuần Quân rất chân thành nói.

Vương Nguyên nghiêng đầu chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.

Quân Bất Hối cũng nghiêng đầu chớp chớp mắt, trông rất đáng yêu.

"..."

"Mẹ nào con nấy"

Lý Thuần Quân chỉ để lại một câu rồi đẩy cửa ra ngoài. Tất nhiên, hắn làm vậy cũng không phải vì giận, mà là vì hắn không chịu được sự khả ái đến từ hai người đó.

"Ai..."

Sau khi ra ngoài, Lý Thuần Quân thuận thế ngồi xuống trên bộ bàn ghế có sẵn trong vườn nhà, im lặng một chút rồi tự lẩm bẩm: "Mấy người này làm ta bắt đầu muốn có một gia đình rồi đấy... Thật sự"

Nhưng mà, người đó tuyệt bức không thể là Mộ Khuynh Tiên được. Bà điên kia quá mức nguy hiểm, và hắn cũng chịu không nổi thứ tình cảm 'nồng nhiệt' kia đâu.

Khụ.

Ao ước thì ao ước, những trước tiên vẫn phải tìm cách thoát khỏi đây đã.

"Một phần tiếc nuối trong Quân Thiên Tứ đã được giải quyết ổn thoả... Và giờ thì lại đến chướng ngại tiếp theo" Lý Thuần Quân nói khẽ.

Đúng thế, chướng ngại tiếp theo đó chính là oán linh!

"Trở thành vật chứa, ý thức của ta cũng sẽ bị oán linh xâm phệ, lại thêm việc Quân Thiên Tứ đang ở trong đầu không ngừng chi phối cảm xúc của ta... Chuyện lần này thật sự nan giải đây" Lý Thuần Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng: "Ra vậy, đây mới chính là thử thách thật sự... Cho dòng lưu ý thứ tư của hệ thống sao?"

Không được quên đi chính mình!

Hắn trước đó quá ngây thơ, cứ nghĩ bị Quân Thiên Tứ chi phối đã là một thử thách rồi... Nhưng hoá ra, mọi chuyện không hề đơn giản như hắn đã từng nghĩ.

Khi trải nghiệm những kí ức mỹ hảo với Vương Nguyên, đã có lúc hắn đã thật sự tưởng mình là Quân Thiên Tứ. Nhưng khi kịp thời nhớ lại những gì mà hệ thống đã nhắc nhở, hắn mới may mắn nhớ lại được rằng mình là ai.

Tuy vẫn không muốn thừa nhận... Nhưng sự thật là hắn đã bất cẩn. Hắn đã bất cẩn hoà mình vào những mảnh kí ức mỹ hảo tuyệt đẹp đó... Một thứ vốn dĩ chẳng hề thuộc về hắn.

Nói thật thì hắn cũng rất tiếc nuối, bởi vì những cảm giác đó đều là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Cơ mà, sự thật là hắn càng muốn tạo ra những kí ức mỹ hảo thuộc về mình hơn chứ không phải đi xơ múi từ chỗ người khác.

Vương Nguyên là thuộc về Quân Thiên Tứ. Và cho dù có đang đóng vai Quân Thiên Tứ đi chăng nữa, Lý Thuần Quân vẫn là Lý Thuần Quân.

Hắn tuyệt đối không thể để mình bị những thứ này mê hoặc được, bởi vì... Tất cả chúng đều là mê huyễn, hư cấu do Quân Thiên Tứ tạo ra.

Kể cả vậy, Lý Thuần Quân vẫn đang gặp vấn đề lớn.

Oán linh xâm phệ sẽ khiến cho ý thức của Lý Thuần Quân trở nên yếu ớt, càng dễ dàng bị cảm xúc của Quân Thiên Tứ chi phối. Khi đó, việc bảo trì thanh tỉnh sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết... Thậm chí chỉ cần hắn sơ suất một khắc thôi là hắn sẽ lập tức bị đồng hoá!

So với việc bị đánh chết thì rõ ràng là sự đồng hoá này còn nguy hiểm hơn nhiều!

"Hi vọng là những gì ta đã chuẩn bị sẽ có hiệu quả" Lý Thuần Quân âm thầm cầu nguyện.

"Phu quân, mau vào ăn tối đi thôi"

"Tới ngay"

Từ bên trong nhà, thanh âm ôn nhu của Vương Nguyên khẽ vang lên bên tai. Lý Thuần Quân nghe thấy cũng liền đứng dậy quay trở vào, thưởng thức bữa cơm gia đình ấm áp trước khi phong ba bão táp ập lên trên người.

...

...

Tối hôm đó.

Trong lúc cả nhà đang say ngủ thì một bóng người áo đen đột nhiên xuất hiện, bước xuyên qua cánh cửa rồi tiến vào bên trong phòng. Người đó ngắm nhìn Lý Thuần Quân cùng Quân Bất Hối một lúc, sau đó lại quay qua nhìn Vương Nguyên rồi thở dài.

Tiếp đó, hắn lẳng lặng lấy ra một viên minh châu phát ra ánh sáng nhẹ trong bóng đêm rồi thật nhẹ nhàng đặt vào trong miệng Lý Thuần Quân.

"Hi vọng ngươi sẽ hàng phục được nó"

Bóng đen kia chỉ lẩm bẩm một câu như vậy rồi biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Không lâu sau, tại bên trên giường, Lý Thuần Quân nguyên bản đang ngủ thì đột nhiên trừng to mắt, thật khổ sở thốt lên một câu: "Tới rồi!"

"A..."

Tại bên trong cơ thể Lý Thuần Quân, một nguồn sức mạnh âm tà đang không ngừng trỗi dậy. Nó không chỉ xâm lấn đan điền của hắn mà còn mãnh liệt tấn công lấy thần trí của hắn.

Trong đầu liên tục bị bủa vây bởi những suy nghĩ tà ác, dục vọng và thù hận, đã có lúc Lý Thuần Quân suýt chút nữa đánh mất chính mình. Mãi đến khi Vương Nguyên choàng tỉnh dậy vội vàng truyền công cho hắn, hắn mới kịp thời lấy lại được sự tỉnh táo.

"Thất bại rồi, nhưng cũng không tính là thất bại hoàn toàn"

Đó là những gì Lý Thuần Quân tự nhận xét sau khi bị oán linh xâm phệ lần đầu tiên.

"Phu quân, ngươi bị sao thế? Ngươi đừng có làm ta sợ..."

Vương Nguyên đến lúc này vẫn chưa hết hoảng sợ. Thậm chí Lý Thuần Quân còn có thể nghe ra tiếng tim đập dữ dội đang truyền ra từ bên trong ngực nàng.

"Vừa rồi ta bị oán linh tấn công, suýt chút phát điên" Lý Thuần Quân nói: "Cảm ơn ngươi, nhờ có khí tức Thuần Âm Thể của ngươi ta mới chế ngự được thứ tà vật kia"

"Đều là phu thê, không cần phải cảm ơn gì hết" Vương Nguyên lắc đầu, vẻ mặt vẫn y nguyên lo lắng hỏi: "Ta có thể hỏi vì sao ngươi lại như vậy hay không? Rõ ràng trước kia ngươi vẫn rất bình thường..."

"Về vấn đề này... Không lâu nữa ngươi sẽ tự biết thôi" Lý Thuần Quân xoa xoa đầu Vương Nguyên, cố gắng lộ ra một nụ cười: "Yên tâm đi, có ngươi giúp đỡ, tạm thời ta sẽ không gặp vấn đề gì"

Mặc dù tiếu dung của hắn vẫn ôn nhu như cũ, thế nhưng, thân là một người phụ nữ nhạy cảm, Vương Nguyên dễ dàng nhận ra vẻ mệt mỏi đang hiện hữu trên gương mặt của hắn.

"Để ta đi sắc thuốc cho ngươi"

Nói xong, Vương Nguyên liền ngồi dậy cột tóc lại, thay đồ gọn gàng rồi vội vàng đi nấu nước thuốc tẩm bổ cho cơ thể Lý Thuần Quân.

Còn Lý Thuần Quân thì vẫn giữ nguyên trầm mặc. Vì để không đánh thức Quân Bất Hối, hắn đã rón rén ra ngồi ở phòng khách, chờ đợi nước thuốc từ chỗ Vương Nguyên.

"Cũng may là ta đủ kiên trì để không làm ra động tĩnh lớn. Bằng không, nha đầu kia mà tỉnh giấc thì ta biết phải giải thích thế nào?" Lý Thuần Quân thở phào, thoáng cảm thấy có chút may mắn.

Mặt khác, thật ra Lý Thuần Quân đã sớm đoán được rằng Ma Hoàng sẽ ra tay ngay trong đêm nay. Thế nên, trước khi bị ép phải uống viên minh châu kia, Lý Thuần Quân đã chuẩn bị sẵn không ít Thanh Tâm Tán để trong nhà.

Nói đúng hơn là trước khi đi ngủ, Lý Thuần Quân đã hít không ít Thanh Tâm Tán vào trong cơ thể, thành ra dược lực còn tồn đọng trong cơ thể đã giúp hắn kháng cự lại oán linh được một mức độ nào đó.

Tất nhiên, hắn cũng còn nhiều sự chuẩn bị khác nữa... Nhưng hầu hết chúng đều vô dụng, không cho ra kết quả khả quan.

"Ít ra thì, ta đã có cơ sở để bắt đầu phân tích các khả năng của oán linh, từ đó có thể nghiên cứu ra phương pháp hữu hiệu nhất để chế ngự nó"

Lần này hắn sẽ không phạm phải sai lầm của Quân Thiên Tứ nữa, tuyệt đối không được dựa dẫm vào Lăng Ba Chi Lực của Vương Nguyên!

Lăng Ba Chi Lực rất hữu hiệu, Lý Thuần Quân đồng ý về chuyện đó. Nhưng sử dụng lâu ngày sẽ khiến cho hắn bị phụ thuộc vào Vương Nguyên, từ đó năng lực kháng cự cơ bản trước oán linh yếu dần... Rồi cuối cùng là dẫn đến kết cục kia.

Thân là người sẽ hoá giải chấp niệm, hắn không thể đi chung một con đường với Quân Thiên Tứ.

"Thuốc tới rồi"

Từ trong bếp, Vương Nguyên bước ra với một nồi nước thuốc nóng hổi trên tay. Nàng chủ động rót ra chén cho Lý Thuần Quân, thổi nguội rồi tự tay bón cho hắn. Cử chỉ tuy đơn giản nhưng cực kì dịu dàng.

"Được rồi, ta cũng không yếu đến mức đó" Lý Thuần Quân đẩy tay nàng ra, đồng thời đặt một mẩu giấy nhỏ lên bàn: "Còn nữa, sau này cứ nấu thuốc theo đơn này cho ta, đừng có nấu lung tung bừa bãi"

"Ngươi tự biết cách trị?" Vương Nguyên có chút nghi ngờ nhìn hắn.

Lý Thuần Quân lắc đầu: "Không phải trị, mà là làm giảm triệu chứng. Thứ kia không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, ngược lại cần phải tiếp tục nghiên cứu trong một khoảng thời gian rất dài"

"Nhưng mà... Ta lo lắm"

"Đã nói rồi, trước mắt sẽ không có vấn đề gì đâu, nên cũng đừng vạ miệng nói cho Tiểu Bất Hối" Lý Thuần Quân lắc đầu: "Nó vẫn còn nhỏ, không nên chịu loại áp lực như thế này"

"Được rồi, ta tin ngươi" Vương Nguyên vô lực thở dài: "Nhưng nếu như ngươi không chịu được thì cứ đến tìm ta, ta không ngại giải quyết giúp ngươi... Bất quá, phải có tiền công nha"

Lý Thuần Quân: "..."

"Tiền công cũng rất đơn giản, một đứa con là đủ"

Lý Thuần Quân: "..."

Lại muốn sinh hài tử?

Ngươi định tự biến mình thành trùng mẫu hay gì? Cớ gì lại muốn sinh nhiều hài tử đến như vậy? Ngươi có biết nuôi chúng mệt lắm hay không?

Lý Thuần Quân chỉ tưởng tượng tới cảnh mình bị mấy chục đứa nhỏ đeo bám không buông thì liền đã sợ toát mồ hôi.

"Về chuyện đó, ta thà chết còn hơn"

Lý Thuần Quân rất thẳng thắng đáp trả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play