"Hắt xì! Hắt xì hơi! Kì quái, sao tự nhiên lại lạnh sống lưng? Mà cảm giác này còn cực kì quen thuộc mới ghê chứ"
Đang lúc vui thú với điền viên thì Lý Thuần Quân đột nhiên nhảy mũi, kèm theo một cơn buốt giá chạy dọc sống lưng. Mặc dù đây đã không phải lần đầu hắn bị như vậy, nhưng thật sự là hắn vẫn không thể nào thích ứng nổi cái cảm giác này.
"Ngươi có rất nhiều kẻ thù, có lẽ nguyên nhân là một trong số chúng đi" Thái Linh công chúa vui a nói.
Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm, ngẫm lại liền cảm thấy hợp lí.
Đúng là ở đây hắn đang có rất nhiều kẻ thù, thành ra đôi khi có bị ai đó âm thầm nguyền rủa cũng không phải chuyện gì lạ.
"Hừm, chuyện đồng áng đã tạm thời giải quyết xong rồi, giờ thì mau về nhà thôi" Lý Thuần Quân lau đi một chút mồ hôi trên trán rồi quay lại hỏi: "Còn công chúa đại nhân thì sao đây? Ngươi muốn ở lại hay lập tức rời đi? Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có gì để nói, ngươi muốn đi ta cũng không cản"
"Không có người ngoài thì cứ gọi thẳng tên ta là được" Thái Linh công chúa hừ lạnh, trông như đang giận dỗi: "Mà lại, đây là lần đầu tiên có ai đó dám đuổi ta đi đấy... Hầu hết những người ngoài kia đều muốn giữ ta lại, còn ngươi thì..."
"Ta khác, họ khác" Lý Thuần Quân thở dài: "Ngươi nghĩ một nông dân như ta sẽ có đủ dũng khí để mời công chúa của một đại chủng tộc ở lại nhà ăn cơm hay sao?"
Lần này, Thái Linh công chúa đã bị lí lẽ của đối phương thuyết phục. Bởi vì Lý Thuần Quân không có nói sai.
Nhưng mà, vì đồ ăn ngon nên nàng sẽ mặt dày ở lại.
Yên lặng theo chân Lý Thuần Quân về nhà, không lâu sau, một gian nhà tranh đơn bạc
đã dần hiện ra trước mắt nàng.
Căn nhà này trông cũng như bao căn nhà bình thường khác. Nó chỉ được dựng lên từ cây gỗ cùng kiện rơm, lá cây,... Miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió chứ không được tính là vững chãi gì.
Pi~
Chiếp~
Tuy là Lý Thuần Quân sống đơn thân nhưng mỗi ngày trôi qua vẫn luôn có thứ gì đó đợi hắn về nhà. Có đôi khi là chim chóc, mèo rừng,... Cũng có đôi khi lại là hồ ly, thậm chí là chó sói.
Hắn không biết vì lí do gì mà chúng lại chủ động tới thân cận với hắn, nhưng có thể kết bạn được thì hắn liền bớt việc thôi.
Thấy một đám thú rừng mừng rỡ chạy ra, Lý Thuần Quân cũng thuận tay chào hỏi chúng một chút. Sau đó, hắn lại lấy ra một ít hoa quả cùng thịt cá, khoản đãi chúng một bữa thật ngon lành.
"Gâu!"
Trong bầy thú có một chú sói xám cũng ì ạch chạy ra đón Lý Thuần Quân, nhưng động tác của nó lại có phần chậm chạp so với bè lũ còn lại, thành ra bao nhiêu thức ăn ngon lành đều bị dành lấy mất.
Sau cùng, nó chỉ đành không cam lòng sủa to một tiếng, trông khá là đáng thương.
"Mang thai rồi thì đừng có chạy loạn" Lý Thuần Quân dùng sức ném tới cho nó một khối thịt lớn: "Thật là, đống thịt này là thức ăn dự trữ mấy ngày của ta đấy, liệu hồn mà tìm cách trả nợ đi"
"Gâu!"
Thấy cảnh Lý Thuần Quân được muông thú vây quanh, Thái Linh công chúa vừa kinh ngạc vừa ghen tị. Nàng cũng muốn được như hắn, nhưng không biết vì lí do gì mà chúng lại luôn cố gắng tránh xa nàng.
Uỷ khuất.
"Nuôi nhiều quá cũng mệt lắm, nội việc chạy thức ăn cho chúng thôi là muốn còng cả lưng rồi" Lý Thuần Quân cười khổ: "Ngươi cứ ở lại chơi đi, ta còn chút việc vặt cần phải giải quyết nữa"
"Nhưng mà chúng..."
"Che mặt lại, cũng cố gắng che giấu thứ khí chất dễ khiến cho người ta tôn kính kia đi... Bằng không thì ngươi sẽ khó mà tiếp cận chúng được" Lý Thuần Quân thuận miệng nhắc nhở một câu rồi tiến vào nhà.
Vào nhà rồi lẽo đẽo ra sau nhà, Lý Thuần Quân chuẩn bị một mâm trái cây thật chỉnh tề rồi đặt xuống trước bia mộ. Hắn rót rượu, khấn vái, thắp hương cầu nguyện,... đầy đủ lễ tục của một người sống đối với một người đã khuất.
Ở xa xa, Thái Linh công chúa thấy rõ những gì hắn làm nên nàng mới không đi theo. Nàng biết đó là bia mộ của thân nhân hắn. Mặc dù khá tò mò, nhưng nàng vẫn nghĩ là mình không nên hỏi nhiều.
Bịch~
"Hửm?"
Tiếng bước chân bất chợt vang lên làm cho Thái Linh công chúa không khỏi giật nảy mình. Nàng vô thức quay đầu nhìn sang thì liền thấy một nữ tử xinh đẹp đang cất bước tiến về phía mình, chỉ là... Sắc mặt trông không được thân thiện cho lắm.
"Ngươi là ai?" Nữ nhân kia lạnh lùng cất lời: "Ta không nhớ quan gia có quen ngươi, rốt cục thì ngươi có ý đồ gì với hắn?"
Thái Linh công chúa: "???"
Nàng nhận thấy rõ thái độ thù địch trong ánh mắt của nữ nhân này. Thế nên nàng mới không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghe thấy ai đó đang to tiếng, Lý Thuần Quân liền từ sau nhà vội chạy ra xem. Hắn nheo mắt, chăm chú nhìn vị khách mới đến một chút lâu rồi nở một nụ cười ấm áp: "Là Tiểu Nguyên Nhi nha... Lâu rồi không gặp, có chăm chỉ tu luyện không đấy?"
"Quan gia! Nguyên Nhi nhớ ngươi chết đi được!"
Vừa nói, nàng vừa sướt mướt phi thân lao tới.
"Ê? Chờ đã, ngươi bình t-"
Còn chưa kịp nói hết câu thì Lý Thuần Quân đã bị thiếu nữ kia ôm ghì đầu vào lồng ngực. Nhưng kì quái là hắn lại không hề cảm nhận được cảm giác ấm áp, êm dịu trên làn da của thiếu nữ mà trái lại, nó còn quỷ dị hệt như đang đập đầu vào một bức tường băng vậy.
Lý Thuần Quân: "..."
Quân Thiên Tứ! Thì ra ngươi ích kỷ đến vậy ư? Một chút tiện nghi của vợ ngươi cũng cho không ta chiếm ư? Có sứt mẻ chút tấc thịt nào trên người nàng đâu mà ngươi nỡ lòng làm vậy?"
Chỉ là một cái ôm thân tình hữu nghị thôi nha! Vậy mà ngươi cũng không cho ư?
Một cái ôm ấm áp sẽ có tác dụng chữa trị tâm hồn. Đó không nhất định phải là ôm yêu mới được... Nhưng mà, Quân Thiên Tứ thì lại quá cảnh giác, không cho bất cứ ai ngoài bản thân động vào da thịt của Vương Nguyên cả, thậm chí ngay cả Lý Thuần Quân cũng không ngoại lệ...
Tâm thật mệt mỏi.
Bên kia, Thái Linh công chúa tròn xoe mắt mà nhìn Lý Thuần Quân. Nàng không quan tâm đến nữ nhân đang khóc sướt mướt kia, cái nàng quan tâm là tại sao trong một khoảnh khắc ngắn ngủi... Nàng đã có cảm giác dường như hắn ta đã già đi một chút.
"Ảo giác, nhất định là ảo giác"
Nàng biết rõ Lý Thuần Quân còn rất trẻ, làm sao có thể già nhanh như vậy được? Đó là chuyện không thể nào, tuyệt đối là ảo giác!
Ôm Lý Thuần Quân khóc một lúc lâu, Vương Nguyên mới chịu thoả mãn buông hắn ra. Nhưng mãi đến khi nhìn thấy bộ dáng tím tái của hắn, nàng mới thôi sụt sịt mà giật bắn mình hoảng hốt: "Quan... Quan gia, ngươi... Có sao không?"
"Không sao, vừa nãy ta không thở được" Lý Thuần Quân khoát tay, ra hiệu cho nàng không cần lo.
Thái Linh công chúa: "..."
Nói dối kìa.
Đúng vậy, Lý Thuần Quân đang nói dối. Sự thật là hắn không hề bị ngộp thở. Và sở dĩ da mặt hắn tái đến vậy là vì hắn đã úp mặt vào 'tường băng' trong thời gian dài, dẫn đến da thịt phát cóng mà thôi.
Vương Nguyên nghe hắn nói vậy liền vô thức nhìn về phía bầu ngực đầy đặn của mình một lát, gương mặt nhỏ phút chốc đỏ bừng: "Xin lỗi quan gia... Là tiểu tỳ lỗ mãng..."
Thái Linh công chúa: "..."
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lửa giận trong lòng nàng lại lần nữa bốc lên. Thành ra trong vô thức, hai tay nàng đã dần dần xiết chặt lại, làm cho bé hồ ly đang được nàng ôm trong ngực suýt chút bị ép chết.
"Bỏ qua đi, ta lười tính toán cái chuyện này" Lý Thuần Quân lười biếng khoát tay: "Nói đi, ngươi về đây làm gì? Sao không ở lại doanh trại tu luyện đi?"
"Ta là tỳ nữ của quan gia, vậy nên ta phải đi theo hầu hạ quan gia"
Lý Thuần Quân: "Thân thế đó của ngươi đã sớm được gỡ bỏ rồi, giờ ngươi là cường giả người trên vạn người, cần gì phải cố chấp đến như vậy?"
"Đơn giản là vì... Ta muốn được tiếp tục hầu hạ cho quan gia" Vương Nguyên thành thật đáp lại.
Lý Thuần Quân: "..."
Rồi, tới rồi. Cái giai đoạn mà Vương Nguyên bắt đầu học thói trèo cao không sợ ngã đã tới rồi!
"Lại nói, quan gia... Nữ nhân kia là ai?" Vương Nguyên mỉm cười ôn nhu, nhưng khí thế thì lại không hề toả nắng chút nào: "Nói cho ta biết đi? Ta thề là mình sẽ chăm sóc tốt cho nàng"
"Ngươi biết nàng sẽ ở lại? Vậy thì tốt" Lý Thuần Quân hài lòng gật đầu: "Nàng là khách nhân của ta. Nàng quen ta trước khi ta gặp ngươi từ rất lâu rồi... Cơ mà, vì một số nguyên nhân nên đến tận bây giờ mới gặp lại được, nên ngươi nhớ phải đối xử với nàng cho tốt"
"Nguyên Nhi tuân lệnh~"
Thái Linh công chúa: "..."
Ngươi thật sự không biết hay đang giả vờ không biết đấy?
"Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, ta sẽ chuẩn bị phòng"
Nói xong, Lý Thuần Quân lại quay vào nhà bận bịu công chuyện, bỏ lại hai nữ ngoài kia với khí tràng nặc mùi chiến hoả.
Vừa dọn dẹp, Lý Thuần Quân lại vừa cảm thấy kì lạ lẩm bẩm: "Quân Thiên Tứ lại vui rồi? Nhưng ta cứ có cảm giác niềm vui này không đơn thuần đến từ Vương Nguyên... Mà là vì một nguyên nhân khác"
"Thôi kệ đi, không liên quan"
Lúc này hắn lười đi quản đến cảm xúc của Quân Thiên Tứ.
Sau khi dọn phòng mất một đoạn thời gian, Lý Thuần Quân bắt đầu nhận ra nếu như tối nay Thái Linh công chúa thật sự ở lại... Vậy thì hắn có nguy cơ phải ngủ trên nền đất rồi. Bởi vì cơ bản là diện tích nhà hắn khá nhỏ, chỉ đủ phòng cho hai người, thành ra...
Ân...
Vậy đấy.
Thấy Lý Thuần Quân quay trở ra với bộ mặt đầy ưu sầu, Vương Nguyên liền vội vàng chạy tới hỏi thăm: "Quan gia, có chuyện gì sao?"
"Không đủ phòng ngủ" Lý Thuần Quân thở dài: "Nhà ta quá nhỏ, không đủ không gian cho ba người... Mà bây giờ sắc trời cũng không còn sớm nữa, muốn lợp thêm một gian căn bản không thể kịp được"
"Vậy thì để ta ngủ chung với ngươi đi, quan gia" Vương Nguyên vui vẻ cười, hoa đào bay lóc phóc: "Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu nữa, ta không thấy ngại đâu... Vì vốn dĩ ta đã là người của ngươi rồi, quan gia"
Lý Thuần Quân dùng sức lắc đầu: "Không không không, như vậy không được. Kể cả khi ngươi có là nô tỳ đi chăng nữa thì ngươi vẫn là một thiếu nữ hàng thật giá thật, ta không thể tùy ý chung giường với ngươi được"
Thái Linh công chúa nhãn thần sáng lên, cũng dùng sức gật đầu tán đồng.
"Ta còn không ngại thì ngươi còn ngại cái gì nha? Và cơ thể của ta... Ngươi cũng đâu phải chưa nhìn thấy đâu?" Vương Nguyên đỏ ửng mặt nói.
Bình thường thì tất nhiên nàng sẽ không nói ra chuyện đáng xấu hổ như vậy... Thế nên, việc làm này của nàng rõ ràng là đang công khai tuyên bố chủ quyền.
Lý Thuần Quân: "..."
Không hề, ta không nhìn thấy gì cả, người nhìn thấy chỉ có Quân Thiên Tứ mà thôi! Không phải ta nha!
Hắn rất muốn nói vậy... Nhưng hắn lại không nói ra được.
Giữa lúc bầu không khí đang ngập tràn sự xấu hổ thì Thái Linh công chúa nhỏ giọng thều thào, tựa như châm dầu vào lửa: "Cái đó... Của ta... Hắn cũng nhìn thấy rồi"
"!!!"
Lý Thuần Quân xui xẻo nghe lọt câu ấy liền không nhịn được run bần bật, lớn giọng la lên: "Ngươi đừng có làm lớn chuyện nữa! Ta xin ngươi đấy!"
Thân là một nữ nhân nhạy cảm, Vương Nguyên tất nhiên cũng nghe thấy câu nói kia. Nàng mắt lớn mắt nhỏ gay gắt trừng Lý Thuần Quân, đồng thời đôi tay nhỏ còn nắm chặt phần áo trước ngực hắn lại, một bộ sắp sửa động thủ.
"Đáng sợ!" Lý Thuần Quân lòng thầm hô to không ổn, muốn chạy... Nhưng lại không dám nhúc nhích.
Không chỉ hắn, cả Quân Thiên Tứ cũng bắt đầu thấy sợ rồi. Nhưng Lý Thuần Quân là thuần túy sợ, còn Quân Thiên Tứ lại là vừa thích vừa sợ.
Lý Thuần Quân không hiểu nổi cái thằng cha kia đang vui cái gì nữa... Lúc này hắn chỉ hi vọng Vương Nguyên không đột nhiên rút dao thụi hắn một cái mà thôi.
"Ngươi có động chạm gì nàng không?"
"Không có, ta thề"
"Hửm..."
"Là một nô tỳ, ngươi đang có hơi quá phận đấy, Nguyên Nhi..."
"Hừ!"
"Cứ đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng trèo lên ngang hàng với ngươi!" Vương Nguyên hậm hực nghĩ bụng.
Tình địch xuất hiện rồi, nàng nhất định phải đẩy nhanh tiến độ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT