Egan nở nụ cười ấm áp, không chờ Lục Nghiên Tịch từ chối, anh ta đỡ cô đứng dậy. Thấy tâm trạng cô có vẻ suy sụp, anh ta vẫn ôm người vào lòng như thế rồi từ từ đi ra khỏi phòng bệnh.
Hai người còn chưa ra khỏi bệnh viện, Vu Diễm My từ phía sau đuổi tới, hét lên gọi Lục Nghiên Tịch dừng lại.
“Mẹ tôi mất như thế nào? Lục Nghiên Tịch, cô nói cho tôi biết đi, sao mẹ tôi lại mất?” Trong đầu của Vu Diễm My vừa nghĩ tới trạng thái lúc chết của Lục Hương Cầm là ánh mắt lập tức hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm vào Lục Nghiên Tịch, hốc mắt đỏ hoe.
“Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Trúng độc mà chết.” Egan thấy cảm xúc của Lục Nghiên Tịch có gì đó không bình thường, cô vô thức lùi người ra sau anh ta nên Egan mới đứng ra nói thay.
Vu Diễm My cứ thế phớt lờ Egan, sải bước đi tới, vòng qua anh ta lôi Lục Nghiên Tịch ra, cưỡng ép nắm lấy vai cô rồi lắc lắc: “Có phải do cô hạ độc không? Tại sao phải đối xử với mẹ tôi như vậy? Vì sao? Lục Nghiên Tịch, tôi nợ cô cái gì?”
Cô ta chất vấn hết câu này tới câu khác, ép Lục Nghiên Tịch phải lùi lại.
Egan vội tiến lên trước kéo cô, đồng thời nhìn sang Vương Chấn vẫn còn bình tĩnh: “Phiền ông cũng kéo giúp một tay có được không?” Nói xong, Egan đã bước tới ôm lấy Lục Nghiên Tịch, bắt đầu đẩy Vu Diễm My ra.
Chắc do sức của anh ta mạnh quá, đẩy người lùi xa vài bước.
Cũng may Vương Chấn đi tới đỡ được Vu Diễm My.
“Chuyện này không kết thúc như vậy đâu!” Vương Chấn khẽ quát một tiếng, đưa Vu Diễm My quay người đi vào xe.
Đợi bọn họ đi xa, Egan cũng đỡ Lục Nghiên Tịch đi về phía xe của mình: “Đừng suy nghĩ nữa, những chuyện này đều không liên quan tới cô, là bà ta tự làm tự chịu, cô đừng đổ hết lỗi lên người mình. Cô như vậy…”
Anh ta đang khuyên cô, nhưng khi thấy Lục Nghiên Tịch không có cảm giác gì, Egan cũng không nói thêm gì nữa.
Dọc đường đi rất yên tĩnh, cô không nói câu nào, ánh mắt từ đầu tới cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Egan đưa cô tới tiệm cắt tóc, cô ngồi yên mặc cho người ta gội đầu, cắt tóc ngắn ngang tai, sấy khô, Lục Nghiên Tịch đều không hề có cảm giác gì.
“Cô có muốn đi hóng gió không?”
Lục Nghiên Tịch khẽ gật đầu, lúc này cô mới đưa tay sờ lên mái tóc ngắn của mình, trông cô có vẻ như già dặn hơn, không có bất kỳ cảm xúc nào hết, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió phất qua mặt cô, thổi tan cảm xúc, cô thử thả lỏng bản thân, không nghĩ tới mấy chuyện kia. Đến khi dạo hết một vòng trở lại, cảm xúc cũng tiêu tan bớt, không nặng nề như trước đó nữa. Lục Nghiên Tịch mới lên tiếng: “Chúng ta về thôi.” Cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thời gian ba tháng, cô còn rất nhiều, rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Khi trở về biệt thự, đẩy cửa ra thấy Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng không nói gì mà đi thẳng lên lầu, đến bên giường của Lý Tang Du và nắm lấy tay bà. Sau khi xoè lòng bàn tay trên giường ra, cô nhẹ nhàng đặt đầu của mình vào lòng bàn tay của Lý Tang Du.
“Mẹ, con nên làm thế nào đây? Con còn có thể làm gì đây? Bây giờ con thật sự không biết làm thế nào để đối mặt với Tư Bác Văn nữa. Con không biết phải đối mặt với ba ra sao… Liệu ông ấy có trách con hại cô mất mạng hay không?”
Liệu ba có trách cô hại em gái mình thảm như thế không?
Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nói đến mức mệt lả, cơn buồn ngủ ập tới, cô ghé bên giường ngủ thiếp đi.
Còn người trên giường lại chảy nước mắt, tay cũng khẽ nhúc nhích, mức độ cùng thời gian so với lần trước càng nhiều và lâu hơn.
Chỉ là không ai thấy cả.
Đến lúc ăn tối, Tư Bác Văn đi gọi Lục Nghiên Tịch xuống ăn cơm, mới thấy cô nằm ngủ ở đây, còn thấy cả mái tóc ngắn của cô.
Khác biệt khá lớn với mái tóc đen dài lúc trước. Trước kia là mái tóc dài, giờ bỗng dưng đổi thành kiểu tóc ngắn già dặn. Nhìn trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, cũng khiến người ta không khỏi dừng bước.
Tư Bác Văn suy nghĩ một lúc, bế người lên. Còn về chuyện mái tóc, anh biết Lục Nghiên Tịch rất khó chịu, cũng không hỏi cô.
Lục Nghiên Tịch ngủ rất say, hình như đã lâu rồi chưa từng ngủ ngon như vậy, được Tư Bác Văn bế lên, cô cũng chỉ nhẹ nhàng hậm hừ rồi ngủ tiếp.
Anh vốn muốn gọi cô dậy ăn cơm, nhưng không đành lòng gọi cô tỉnh nên bèn đặt cô lên giường rồi ngồi đối diện ăn cơm cùng với Egan.
Suốt cả bữa cơm đều rất yên tĩnh. Lúc đi rửa bát, Egan chủ động đi vào bếp, thấy Tư Bác Văn đang rửa bát thì nhẹ nhàng hỏi han: “Anh có yêu Lục Nghiên Tịch không?”
Yêu? Tư Bác Văn hoàn toàn ngây người, thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Yêu ư? Anh hận Lục Nghiên Tịch, bất kể là lúc trước hay bây giờ, nhưng anh không yêu cô ư? Bản thân anh cũng chẳng rõ, tại sao mũi tên đã nằm trên dây nhưng đột nhiên anh lại dừng kế hoạch.
Anh chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Egan không hỏi tiếp nữa, ngược lại lùi về sau một bước, cứ như về sau giữa ba người họ, anh ta chọn cách rút lui: “Nếu được thì tôi muốn nhờ anh, cho cô ấy một giấc mộng đẹp. Cho dù chỉ là một tuần, một ngày, tôi cũng hy vọng anh có thể khiến cô ấy thật sự hạnh phúc một lần, có được không?”
Giọng điệu khẩn cầu, nét mặt nghiêm túc, rồi còn đột nhiên nói ra những lời này nữa khiến Tư Bác Văn nghi ngờ. Anh nhìn Egan, không đoán được suy nghĩ của anh ta: “Tại sao?”
Trước giờ anh chưa từng cảm thấy Egan là người dễ dàng bỏ cuộc.
“Tôi muốn cô ấy vui vẻ. Nếu không có gì bất trắc thì sắp tới bà Lý sẽ tỉnh lại, tôi hy vọng trước khi đi có thể thấy cô ấy vui vẻ lần nữa, nhìn thấy cô ấy cười.” Egan nói tiếp, nhếch khóe môi gượng cười: “Hy vọng anh có thể xứng đáng với việc tôi từ bỏ cô ấy.”
Anh ta nói xong, xoay người đi lên lầu một mình.
Để lại Tư Bác Văn vẫn còn đang nghi ngờ, nhưng khóe môi khẽ giương lên, chứng tỏ tâm trạng của anh không tệ.
Anh vẫn đi lên lầu, vén góc chăn cho Lục Nghiên Tịch, giúp cô thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi ngồi một mình bên giường làm việc.
Anh cứ làm một lúc lại quay sang ngó Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn cứ bận rộn cho tới nửa đêm, Lục Nghiên Tịch mới trở mình, từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy người trước mặt làm cô giật mình, lập tức lùi về phía sau, cô giật thót: “Tư Bác Văn, anh đang làm gì vậy?”
Cô xém chút đã bị dọa chết khiếp, sờ vào trái tim mình, hít thở sâu.
“Có đói không?” Tư Bác Văn dịu giọng hỏi, mặt mày đều toát lên vẻ cưng chiều.
Lục Nghiên Tịch ngây ngốc nhìn anh, bỗng dưng vỗ lên mặt mình ‘chát’ cái giòn vang. Tuy cô không dùng sức rất mạnh nhưng vẫn thấy hơi đau. Lục Nghiên Tịch kêu lên một tiếng, sau đó nhìn Tư Bác Văn như thể gặp phải ma vậy.
“Tôi tưởng mình vẫn còn chưa tỉnh mộng.” Nếu không, sao Tư Bác Văn lại nhìn cô như vậy? Còn đáng sợ hơn cả gặp ma, cô thật sự không dám tin.
Tư Bác Văn nghe thấy cô lẩm bầm, sắc mặt trở nên sa sầm xuống. Nhưng lúc anh nghe cô nói cô còn chưa tỉnh mộng thì bỗng thấy buồn cười: “Cô mơ thấy tôi hả?”
“Hả?” Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, lập tức sờ đầu mình, nhìn sang nơi khác: “Đâu có, sao có thể chứ? Tôi đói lắm, tôi xuống lầu ăn cơm đây.”
Cô nói xong bèn đứng dậy, né Tư Bác Văn rồi đi xuống lầu.
“Cô muốn ăn gì, tôi nấu cho.” Anh đi theo sau, đỡ cô đi xuống. Anh chỉ nghĩ là Lục Nghiên Tịch ngủ lâu quá nên cơ thể không còn chút sức lực nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT