Ba đầu rồng của Phong Thành là nhà họ Tư, nhà họ Lục và nhà họ Hoắc. Mà mục đích của Tư Bác Văn là thâu tóm hai nhà này, đây chính là kế hoạch Tư Bác Văn nói với Ngụy Như Mai.

Kết hôn với Lục Nghiên Tịch là để ly gián nội bộ Lục Thị, mà Hoắc Thị chắc chắn sẽ do Hoắc Vũ Khải làm chủ, Hoắc Vũ Khải về Phong Thành đã nằm trong dự liệu của Tư Bác Văn, Hoắc Vũ Khải có ý phát triển công ty ra nước ngoài, Tư Bác Văn đang tìm cơ hội.

Một cơ hội ra nước ngoài với lý do chính đáng, lần này Lục Nghiên Tịch xảy ra chuyện, cộng thêm Tư Đông Phúc nữa, quả thật đã cho Tư Bác Văn một cái cớ hoàn hảo, thôn tính hai nhà kia cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ nửa tháng nữa thôi, Tư Thị bây giờ nhờ em chống đỡ, đừng để ba anh biết.” Tư Bác Văn dịu dàng dặn dò, anh đưa mắt nhìn thành phố Los Angeles xa xa, nụ cười nơi khóe môi có hơi miễn cưỡng.

Rất nhiều thứ đã vượt quá dự đoán của anh.

Ví dụ như ba mẹ Lục Nghiên Tịch xảy ra chuyện, tấm lòng của Lục Nghiên Tịch, đều không giống như những gì anh nghĩ.

“Được, vậy em đợi anh về.” Ngụy Như Mai nũng nịu nói vài câu nữa rồi mới cúp máy.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ngụy Như Mai nhạt dần, thay vào đó là nụ cười mỉa mai.

Nếu là lúc trước cô ta vẫn sẽ tin, nhưng bây giờ, trái tim Tư Bác Văn đã sớm thay đổi rồi, anh đã không còn hận người anh nên hận nhiều như trước nữa.

Bên kia, Tư Bác Văn đi vào phòng bệnh. Lục Nghiên Tịch đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt không chút máu. Cô đội mũ, khi nhìn thấy Tư Bác Văn, cô cố gắng giả vờ như mình không sao.

Egan thấy thế thì nuốt ngược những lời đã đến bên môi lại.

“Không nóng sao? Sao lại đội mũ?” Vừa rồi khi anh đi ra ngoài Lục Nghiên Tịch không đội mũ mà.

“Cảm thấy đầu hơi lạnh, bác sĩ nói cảm lạnh rất nghiêm trọng, đội mũ cũng tốt.” Lục Nghiên Tịch cười giải thích, cô nói tiếp: “Mẹ tôi ở nhà một mình, tôi không yên tâm lắm, anh có thể về nhà xem thử giúp tôi không?”

Tư Bác Văn thẳng thừng đưa mắt nhìn Egan, hàm ý rất rõ ràng.

Egan là một bác sĩ, hiển nhiên anh ta đi sẽ thích hợp hơn.

Egan tự giải thích: “Lát nữa tôi có cuộc họp về kế hoạch khôi phục bệnh của bà Lý, không đi được.” Khi nói lời này, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Bác Văn.

Vừa hay lúc này Tư Bác Văn cũng không biết mình nên đối xử với Lục Nghiên Tịch bằng thái độ gì nên lập tức đồng ý.

Anh ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi mới đi ra ngoài. Nghĩ tới cơ hội kia, anh đột nhiên lạnh mặt gọi một cuộc điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Chuyện gì vậy tổng giám đốc Tư?”

“Dừng kế hoạch lại trước đã.” Tư Bác Văn suy nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng nói.

Hiển nhiên người đàn ông kia rất kinh ngạc, anh ta không đồng ý ngay, mà sau một hồi im lặng, anh ta thấp thỏm hỏi: “Chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi, chỉ cần chúng ta ra tay, chắc chắn Lục Thị sẽ phải phá sản, tại sao lại dừng lại ngay thời khắc mấu chốt này?”

Anh ta không thể hiểu nổi, rõ ràng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, sao lại đột nhiên dừng kế hoạch họ đã sắp đặt bao nhiêu lâu nay như vậy.

“Làm theo lời tôi nói.” Tư Bác Văn nhấn mạnh lần nữa rồi lập tức cúp điện thoại, lái xe tới khu biệt thự.

Trong bệnh viện, sau khi chắc chắn anh đã đi xa, Lục Nghiên Tịch bỏ mũ xuống, chỉ một động tác nhẹ nhàng này thôi mà trên tay cô đã dính hơn năm sáu cọng tóc.

“Cứ rụng thế này tiếp, chắc không bao lâu nữa sẽ không còn mà rụng mất.” Gần đây tóc cô rụng càng ngày càng nghiêm trọng, Lục Nghiên Tịch đột nhiên nghĩ, không biết có phải dáng vẻ trọc đầu của mình trông rất kinh người không.

“Tiếp nhận điều trị đi, tiếp tục thế này, tôi sợ cô sẽ không chống đỡ nổi ba tháng đâu.” Egan nói. Ba tháng trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với trình độ y tế hiện nay, nếu làm hóa trị thì sống thêm một năm không phải vấn đề gì to tát.

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khổ nói: “Vậy cũng không cần hóa trị.” Cô không thể chấp nhận nổi dáng vẻ đó. Nghĩ đến đây, cô lại nói tiếp: “Egan, có thể chăm sóc mẹ tôi giúp tôi được không? Chữa khỏi cho bà giúp tôi.”

Vướng bận duy nhất trong lòng cô chính là mẹ.

“Được.” Egan thỏa hiệp.

Anh ta nhắc tới chuyện này không chỉ một lần, nhưng lần nào Lục Nghiên Tịch cũng từ chối, anh ta có thể đoán được suy nghĩ của Lục Nghiên Tịch, có lẽ là cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật khó coi của mình.

“Lục Nghiên Tịch, mẹ tôi đâu! Mẹ tôi đâu!” Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, Vu Diễm My vội chạy xộc vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nằm trên giường, ánh mắt cô ta phức tạp không nói nên lời.

Bọn họ biết Lục Hương Cầm trúng độc đang ở bệnh viện này, nhưng cô ta căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My, cô mấp máy môi, sau khi hít sâu vài lần cô mới nhẹ giọng nói: “Cô ở phòng chứa xác dưới tầng hầm.”

“Cô nói cái gì?” Vu Diễm My khó khăn nhếch miệng, cô ta không dám tin vào tai mình, cô ta tiến tới gần Lục Nghiên Tịch để nghe cho rõ hơn.

Ngay cả Vương Chấn đang đứng sau lưng Vu Diễm My khi nghe thấy phòng chứa xác thì cơ thể cũng run lên.

“Tôi nói cô chết rồi, không cứu được.” Lục Nghiên Tịch nói với giọng điệu nặng nề, ánh mắt cô trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Vu Diễm My.

Ai ngờ Vu Diễm My đột nhiên vươn tay túm tóc Lục Nghiên Tịch, cô ta nhìn chằm chằm cô, trong mắt toàn là vẻ không thể tin nổi: “Lục Nghiên Tịch, cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa xem? Mẹ tôi sao rồi? Bà ấy sao rồi?”

Mắt cô ta lập tức đỏ hoe, khi nói chuyện, tay cũng ra sức giật tóc Lục Nghiên Tịch.

Mặt Lục Nghiên Tịch tái đi vì đau đớn, cô khẽ rên lên rồi giơ tay bảo vệ tóc.

Trên tay cô vẫn còn lỗ kim, Egan hết hồn vì động tác bất ngờ này. Anh ta lập tức đứng dậy, vươn tay giữ chặt Vu Diễm My đang phát điên.

Vương Chấn đứng sau thấy thế cũng lập tức bước lên giúp đỡ.

Khó khăn lắm mới tách hai người ra được, Vu Diễm My cũng bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng cả người cô ta đều run rẩy, siết chặt những sợi tóc trong tay mình.

Cả một đống lớn, Lục Nghiên Tịch thấy thế thì đau lòng không thôi, cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm số tóc đó.

Vu Diễm My chú ý tới ánh mắt của Lục Nghiên Tịch thì mới cúi đầu nhìn số tóc trong tay mình, cô ta quăng tóc xuống đất: “Nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, chắc chắn sẽ không!”

Cô ta còn nghĩ rằng Lục Nghiên Tịch cố ý chọc tức mình vì những chuyện họ đã làm với Lục Nghiên Tịch xưa nay!

Cô ta căn bản không biết mẹ mình đã chết thật rồi.

Y tá tới dẫn cô ta và Vương Chấn đi.

Sau khi hai người đó đi, Lục Nghiên Tịch vội đứng dậy nhặt mớ tóc trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay.

“Egan, sao bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?” Phải làm sao để đối mặt với Vu Diễm My và Vương Chấn, làm sao để đối mặt với việc mạng sống sắp đi đến hồi kết. Đầu óc Lục Nghiên Tịch rối tung lên, cô ôm đầu ngồi dưới đất, lẳng lặng rơi nước mắt.

Egan đau lòng bước tới rút kim tiêm trên tay Lục Nghiên Tịch ra, sau đó từ từ thăm dò ôm cô vào lòng. Lục Nghiên Tịch ngả vào lòng anh ta, anh ta ôm chặt cô.

Sự đau lòng đột ngột ập đến khiến Egan cũng hơi suy sụp: “Chúng ta đi cắt tóc được không? Không phải người ta thường nói cắt ngắn đi thì tóc sẽ mọc dài nhanh hơn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play