Lúc này, Lục Huyền Lâm mặt hằm hằm đi tới phòng khách, mỏi mệt ngồi trên ghế sô pha.
“Anh, anh đến rồi! Chuyện liên quan đến danh phận này thì nhất định không thể lui bước! Cho dù ông nội răn dạy anh thì cũng phải… Này!”
“Ra ngoài! Lục Huyền Lâm không nhịn được mà quát lên.
Hà Thất Thất cũng không dám cãi lại, hậm hực rời đi.
Lý Uyển Khanh cũng bị dọa, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể khe khẽ nức nở.
Tiếng nức nở khe khẽ của cô ta khiến Lục Huyền Lâm chú ý tới Lý Uyển Khanh đang ở đây. Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Anh tìm cô ta suốt, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cô ta vẫn không nhận điện thoại.”
“Không sao… Không trách chị ấy được, là em không đúng…”
“Không! Đây không phải là lỗi của em, anh nhất định sẽ tìm ra cô ta, để cô ta xin lỗi trước mặt em.”
Anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao Lý Tang Du phải nói những câu kia trên sân khấu?
Điện thoại di động vang lên tiếng thông báo của messenger.
Anh lấy ra xem, là ảnh chụp chung giữa Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng.
Không tệ, có gan đấy.
Sau khi gây chuyện thì một mình bỏ đi, để lại một đống rắc rối. Vào lúc rất nhiều người đang tìm cô, cô thì hay rồi, ở bên Thái Vũ Hàng, còn mập mờ như thế.
“Lục Huyền Lâm?” Thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại đến nỗi ngẩn người, Lý Uyển Khanh không hiểu bèn hỏi.
Sau khi nhắn một dấu chấm lửng trả lời, Lục Huyền Lâm cất điện thoại di động đi: “Chỉ là tin quảng cáo thôi.”
Trước khi ly hôn cô đã thích dây dưa không rõ ràng với tên đàn ông khác, bây giờ ly hôn rồi, cho rằng anh sẽ vẫn quan tâm những chuyện này sao?
Đương nhiên là không!
Dòng suy nghĩ trong đầu Lục Huyền Lâm vẫn chưa kết thúc thì điện thoại lại có một đống ảnh chụp gửi đến.
Đống ảnh chụp này càng chói mắt hơn, mức độ cũng cao hơn.
Một bàn tay to lớn để trên các bộ phận cơ thể khác nhau của Lý Tang Du.
Lý Tang Du nhắm hờ mắt, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ, Lục Huyền Lâm xem ảnh xong, hai mắt lập tức tóe lửa.
Lý Tang Du! Cô giỏi lắm, vừa ly hôn xong đã ôm ấp yêu thương trong vòng tay người đàn ông khác, nếu như bị ông cụ biết lại chẳng tức chết hay sao.
“Lục Huyền Lâm, anh không sao thật chứ? Em thấy sắc mặt anh tệ lắm…”
Sắc mặt anh có thể không tệ được sao?
“Anh còn chút chuyện trong công ty phải đi giải quyết.”
“Vâng, anh đi đi, đừng vì em mà làm chậm trễ chuyện của công ty…” Lý Uyển Khanh hoàn toàn tỏ vẻ mình là người phụ nữ tâm lý.
Nhìn bóng lưng Lục Huyền Lâm, trong nháy mắt, vẻ điềm đạm đáng yêu trên mặt Lý Uyển Khanh biến mất.
Cô ta dùng thanh danh của mình đánh đổi lấy việc hai người Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du nhanh chóng ly hôn. Làm vậy không những để lại ấn tượng trong mắt Lục Huyền Lâm rằng cô ta là người vô tội mà còn khiến anh càng thêm chán ghét Lý Tang Du hơn, đúng là đã hạ một nước cờ hay!
Lý Uyển Khanh không quan tâm người khác nhìn cô ta như thế nào, thứ cô ta muốn, chỉ có danh phận và Lục Huyền Lâm mà thôi.
…
Bên ngoài biệt thự của Thái Vũ Hàng.
“Tổng giám đốc Lục, xin anh đừng làm khó chúng tôi nữa, tôi cũng chỉ là người làm công thôi.” Bảo vệ khu biệt thự bối rối khó xử. Gặp phải nhân vật lớn như vậy, anh ta quả thật không dám cản, nhưng không ngăn lại thì công việc của anh ta cũng mất.
Vẻ bực bội thấy rõ trên mặt Lục Huyền Lâm: “Nếu cậu còn không tránh ra, ngay mai tôi sẽ khiến cậu cút xéo. Vợ của tôi đang ở bên trong làm chuyện bậy bạ với một ngôi sao lớn nào đó, chuyện này các cậu chịu trách nhiệm được không?”
“Tổng giám đốc Lục…” Bảo vệ căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi, tôi thật sự không có cách nào khác cả, chỗ này thật sự không có mợ Lục nào.”
“Không có?” Con mắt Lục Huyền Lâm hơi híp lại thành độ cong nguy hiểm: “Nếu như vợ của tôi mà xảy ra chuyện gì, các cậu chính là đồng phạm!”
“Tổng giám đốc Lục, đừng, đừng nói như vậy. Tôi nhớ là người mà anh Thái dẫn vào là một cô gái họ Lý, đó là bạn gái anh ấy, thật sự không phải vợ của anh đâu. Chắc anh không đoán sai chứ…” Bảo vệ thận trọng trả lời. Tổng giám đốc Lục trước mắt anh ta là người không thể đùa bỡn, anh ta chỉ có thể xác nhận đi xác nhận lại chứ không dám lừa gạt.
“Cậu cũng nhớ luôn à? Vậy chắc số lần cô ấy đến đây cũng không ít đâu nhỉ, tôi nói cho các cậu biết, vợ của tôi là họ Lý đấy!”
Bảo vệ đứng ngây người tại chỗ, chẳng lẽ chính là mợ Lục thật sao?
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Tránh ra!”
…
Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra bốn phía khiến cơn thèm ăn của Lý Tang Du nổi lên.
Cả tối đêm cô chưa ăn gì, bụng đã lép kẹp từ lâu.
“Anh đúng là lợi hại nha Thái Vũ Hàng. Sao trước đây tôi không nhìn ra nhỉ? Anh còn có thể nấu được đồ ăn ngon như thế này cơ đấy.” Lý Tang Du nhìn mấy đĩa đồ ăn đầy đủ sắc hương vị được Thái Vũ Hàng bưng lên, trông mà thèm.
Rõ ràng chỉ là một vài món ăn bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, vậy mà qua bàn tay anh ta chế biến, món ăn được bưng ra không khác gì tay nghề của đầu bếp nhà hàng.
“Ngon xuất sắc!” Lý Tang Du không nhịn được mà ăn vụng một miếng, lập tức giơ ngón tay cái với anh ta, không ngừng tán thưởng.
Cô đến nhà Thái Vũ Hàng cũng không nói là muốn ăn cơm. Bây giờ người ta làm đồ ăn cho ăn, đương nhiên cô mà tự giác bưng bát lên ăn luôn thì sẽ rất ngại.
“Tôi không ăn được nhiều như vậy đâu, ăn chung với nhau đi.” Mặc dù thua cược nhưng tâm trạng Thái Vũ Hàng vẫn rất tốt.
Chủ nhà cũng đã lên tiếng rồi, người làm khách còn khách sáo gì nữa?
Lý Tang Du đã đói gần chết, cơm vừa được dọn ra, cô bắt đầu ăn như thuồng luồng ngay lập tức.
Cô ăn khoảng ba bát cơm đầy mới thoả mãn xoa xoa cái bụng, khen không dứt miệng.
Khi Lý Tang Du còn tưởng bữa ăn này đến đây là kết thúc thì đột nhiên Thái Vũ Hàng bưng một đĩa điểm tâm ngọt lên.
“Không ăn được nữa à? Vậy thì ngại quá, tôi chỉ có thể một mình hưởng hết thôi.” Giọng nói Thái Vũ Hàng mang theo ý cười, xúc một miếng bánh gatô lên cho vào miệng.
“Anh đúng là tên xảo quyệt!” Lý Tang Du quả thực không ngờ anh ta sẽ làm cả bánh ngọt: “Nhưng mà ngôi sao lớn ạ, bụng tôi vẫn có thể chứa được một chút đấy.”
Nói không ngoa, chiếc bánh gatô nhỏ mà Thái Vũ Hàng làm quả thực nhìn rất kích thích vị giác, tinh xảo đến nỗi khiến Lý Tang Du nghi ngờ liệu có phải anh ta mua về hay không.
Trong sự trợn mắt há hốc mồm của Thái Vũ Hàng, Lý Tang Du đã ăn hết sạch cả đĩa bánh gatô nhanh như chớp.
“Ợ, cảm ơn đã tiếp đãi.” Lý Tang Du cười, cô cười rất vui vẻ, là nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng. Bấy lâu nay, cô cũng sắp quên mất cảm giác vui vẻ là như thế nào rồi.
“Lục Huyền Lâm không cho cô ăn cơm hay sao mà cô như chết đói thế?” Thái Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, ăn khỏe thế này, thật sự là Lý Tang Du mà anh ta quen hay sao?
“Nói thật nhé Thái Vũ Hàng, sau này anh lui về ở ẩn thì có thể mở cửa hàng bánh ngọt, chắc chắn tôi sẽ là khách hàng trung thành của anh!”
“Thế à? Vậy đúng là tôi phải cân nhắc xem sao.”. Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ Tгùм TruyệЛ. V n ~
Ý cười trên mặt Lý Tang Du vẫn còn, cô thỏa mãn nằm dài trên ghế sô pha, không biết rằng một nụ cười dịu dàng cũng đang nở rộ trên mặt Thái Vũ Hàng.
Đối với anh ta, nụ cười vui vẻ của Lý Tang Du có thể lây sang nụ cười của anh ta.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, câu nói này tuyệt không sai.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa thô bạo không đúng lúc vang lên một cách khó hiểu.
Rõ ràng có chuông cửa nhưng người bên ngoài vẫn đang đập cửa không ngừng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, xem ra Lục Huyền Lâm tìm tới tận nơi rồi…
“Tôi đã nói mà. Ảnh chụp mập mờ như thế sao lại không có tác dụng gì được chứ? Hoá ra là anh ta tức giận tới nỗi không có thời gian trả lời tôi, tự mình đến đây.” Thái Vũ Hàng có chút trào phúng cười nói.
“Vì suy cho cùng thì anh ta đập hỏng cửa nhà anh vẫn lại đổ lên đầu tôi nên tôi sẽ giúp anh ra mở cửa.”
Thái Vũ Hàng đồng ý.
Khi Lý Tang Du vừa mở cửa, lập tức đón ngay một cái tát giáng xuống, cô không phòng bị nên chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ đợi hứng chịu cái tát này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT