Bây giờ cô chỉ muốn một thân một mình yên tĩnh thôi.
Rơi vào đường cùng, cô lấy điện thoại ra, sau đó mới phát hiện tin nhắn gần như làm lag điện thoại.
Nội dung tin nhắn chia làm hai phe, một phe hỏi thăm quan tâm cô, đều do Tiền An Na và Triệu Nguyệt Sương gửi. Phe còn lại chính là những chất vấn như mệnh lệnh do Lục Huyền Lâm gửi.
Nội dung chất vấn không có gì ngoài:
Cô ở đâu?
Mau trả lời đi!
Lý Tang Du, cô có nghe hay không?
Mẹ kiếp, rốt cuộc cô ở đâu?
…
Anh ta vẫn còn coi mình là chồng của cô đấy à?
Bây giờ cô ở đâu có liên quan gì đến anh ta?
Anh ta càng sốt ruột thì cô càng không quay về!
Lý Tang Du không khom lưng chịu thua anh, ngón tay nhỏ nhắn chạm nhẹ một cái, trong nháy mắt, mấy trăm tin nhắn mà Lục Huyền Lâm vất vả gõ đã biến mất không sót lại gì.
Họ đã ly hôn rồi, anh ta còn có tư cách gì mà ra lệnh cho cô?
Lý Tang Du không buồn xem hết tin nhắn đã tắt máy.
Thế giới cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.
Bỗng một giọt nước rơi xuống mặt cô, sau đó là liên tiếp những tiếng sấm vang lên từng cơn.
Xong đời rồi! Kiểu này là sắp mưa to rồi.
Lý Tang Du hắt hơi một cái, miễn cưỡng trú tạm dưới mái hiên nhỏ của biệt thự, nhưng vẫn có mưa bụi bay xuống người cô.
Nước mưa ào ào trút xuống, khiến cho thời tiết vốn nóng nực nhanh chóng chuyển lạnh.
Vì con, cô cũng không thể để mình bị ướt được.
Lý Tang Du vừa định đi tìm một chỗ trú mưa thì cửa phía sau đột nhiên mở ra.
“Có vào đây hay không?”
Lý Tang Du cũng không khách khí, lách người chui vào trong.
Không vào thì có mà là đồ ngu.
Cô vừa vào thì lập tức bên ngoài mưa như trút nước.
Nghe thấy tiếng mưa rơi, Lý Tang Du không khỏi tặc lưỡi, nếu như Thái Vũ Hàng không mở cửa thì ngay cả chỗ trú cô cũng không có.
Thái Vũ Hàng liếc nhìn Lý Tang Du đang bị dính ít nước mưa: “Còn không nhanh đi tắm đi?”
Lý Tang Du tự nhìn lại mình, nửa bên tay áo đã bị ướt, nếu như bình thường thì cô sẽ không để ý làm gì, nhưng vì con, cô cũng phải chú ý nhiều hơn.
Cô vừa cất bước thì nhớ tới điều gì đó: “Chỗ anh có quần áo của phụ nữ để tôi thay không?”
“Có áo choàng tắm của Tư Kỳ, chắc cô mặc được.” Có lẽ do uống thuốc đau dạ dày nên trạng thái tinh thần của Thái Vũ Hàng đã tốt hơn nhiều, cũng sẵn sàng nói chuyện.
Cô đã sớm quen với tính cách thay đổi thất thường, trở mặt còn nhanh hơn lật sách này của Thái Vũ Hàng rồi.
Lý Tang Du cũng không hỏi thêm nữa, đi lên lầu.
Tư Kỳ?
Lý Tang Du nhớ tới cô gái trẻ lần trước mình nhìn thấy ở đây.
Thôi quên đi, việc riêng của anh ta, Lý Tang Du cũng lười quan tâm. Nhưng chuyện về Lâm Hân, cô nhất định phải điều tra rõ ràng.
Mười mấy phút sau…
Lý Tang Du khoác áo choàng tắm, tóc dài ướt nhẹp đi xuống lầu.
“Tách!”
Thái Vũ Hàng hài lòng nhìn ảnh vừa chụp trong tay: “Đóa hoa mới hé đây mà, tấm ảnh này mà bị Lục Huyền Lâm nhìn thấy thì chắc anh ta sẽ giết tôi mất.”
“Suy nghĩ nhiều rồi.” Tâm trạng Lý Tang Du không hề dao động: “Tôi và anh ta cũng ly hôn rồi, anh ta có thể tức giận cái gì chứ? Bây giờ anh ta đang một lòng chuẩn bị cho hôn lễ với Lý Uyển Khanh kia kìa, hơi đâu mà quan tâm đến anh?”
“Ồ?” Ánh mắt Thái Vũ Hàng lóe lên cái nhìn giảo hoạt, bỗng nhiên giật cổ áo mình ra, đi đến trước mặt Lý Tang Du, bất thình lình hôn một cái lên mặt cô.
Lập tức lại một tiếng “tách” vang lên!
Ảnh chụp chung hai người thân mật với nhau xuất hiện trên điện thoại di động của anh ta, ngón tay liên tục chuyển động, ảnh chụp gửi ra ngoài.
Dở hơi! Lý Tang Du nguýt Thái Vũ Hàng vì hành vi trẻ con của anh ta.
Cho dù gửi tấm ảnh đó cho Lục Huyền Lâm thì có thể gây ra hiệu quả gì với Lục Huyền Lâm chứ? Anh ta sẽ phải thất vọng thôi.
Cô nâng tay áo lau lau má mình, cũng lau đi nước vẫn còn trên mặt.
Thấy Lý Tang Du bình tĩnh như thế, Thái Vũ hàng một tay gãi cằm: “Nét mặt vừa rồi của cô bình thản quá, đáng lẽ cô phải khoa trương hơn, quyến rũ hơn thì hoàn hảo luôn. Như vậy mới có thể có hiệu quả được.”
Anh ta lo lắng tấm ảnh vừa rồi chụp không đủ để khơi dậy lòng ghen tuông của Lục Huyền Lâm.
“Tôi cá là anh ta không quan tâm đâu!” Lý Tang Du ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng vuốt mái tóc chưa khô.
“Tôi cá là anh ta sẽ thẹn quá hóa giận!” Thái Vũ Hàng tham gia đánh cược.
“Tiền cược là nếu anh thua thì đêm nay không được đuổi tôi đi.”
“Chốt!”
Lý Tang Du nở nụ cười gian xảo khi mưu kế được như ý, ván cược này cô thắng chắc rồi, đêm nay cô có thể vô tư tránh ở đây một đêm.
“Tinh tinh!” Tiếng messenger vang lên.
Lý Tang Du thờ ơ chải vuốt mái tóc ướt của mình, Thái Vũ Hàng thì lập tức mở messenger ra, phía trên chỉ có một dấu chấm lửng.
“Ván này tôi thua.” Thái Vũ Hàng nhìn câu trả lời không có một chữ nào, lông mày nhíu lại.
Lý Tang Du không nhịn được cười, vẫn là cô hiểu rõ Lục Huyền Lâm nhất. Sao anh ta lại quan tâm cô được cơ chứ?
Thái Vũ Hàng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chắc là vừa rồi tấm ảnh kia vẫn chưa đủ đô, chúng ta lại cá tiếp ván nữa.”
“Cá như thế nào?” Nếu anh ta đã muốn chơi thì Lý Tang Du cũng không có ý kiến.
“Chúng ta chịu chơi hơn đi. Nếu cô thua thì đêm nay cô thuộc về tôi, nếu như tôi thua thì tùy cô xử trí.”
Lý Tang Du lườm anh ta, sao cô lại không hiểu rõ ý đồ vặt vãnh của anh ta kia chứ.
Không đợi cô lên tiếng, Thái Vũ Hàng đã nhào tới, đè cô trên ghế sô pha, bắt đầu từ trán, lông mày, mắt, mũi… Không ngừng hôn, hai tay cũng không rảnh rỗi.
Hàng loạt ảnh chụp 18+ cũng tự nhiên ra đời.
Sau khi gửi tất cả ảnh 18+ qua cho Lục Huyền Lâm, Thái Vũ Hàng không hề rời khỏi người cô mà vẫn còn vùi đầu vào giữa cổ cô, lưu luyến quên lối về.
“Cô thơm quá…”
Cô là đồ ăn hay sao hả?
…
Đêm nay, cuối cùng Lý Uyển Khanh cũng đã được đường hoàng dẫn vào nhà họ Lục.
Nhưng mọi chuyện không hề tốt đẹp như những gì cô ta nghĩ, người nhà họ Lục cũng không nhiệt tình với cô ta, hơn nữa còn đối xử với cô ta rất lạnh nhạt. Trong lòng cô ta không thoải mái cũng là điều bình thường.
Cô ta ngồi một mình trong phòng khách quạnh quẽ, Lục Huyền Lâm bị ông cụ gọi đến tra hỏi, sau đó Hà Thất Thất ở cạnh cô ta.
“Uyển Khanh, cô không sao chứ?”
“... Tôi không sao.”
“Không ngờ đám bà tám trong công ty kia lại nói cô là bồ nhí, đúng là không thể nhịn nổi mà!” Hà Thất Thất tức giận nói: “Vị trí mợ cả đáng lẽ vốn là của cô, những người ngoài hóng hớt không rõ chân tướng kia còn lật ngược lại nói cô là người thứ ba, là bồ nhí.”
“Thất Thất, tôi không hận chị tôi, chị ấy cũng không cố ý…” Lý Uyển Khanh bày ra dáng vẻ cứ như mình chịu uất ức lớn lắm.
“Uyển Khanh, cô nên tỉnh táo lại đi! Đến bây giờ cô vẫn nói giúp người phụ nữ kia, lúc ấy trên sân khấu cô ta nói những chuyện đó chẳng lẽ không phải cô ta cố ý sao? Không phải là cô ta thấy cô làm mợ chủ chính thức thì không quen sao? Còn muốn vùng vẫy giãy chết, đúng là tội nghiệp!”
“Được rồi Thất Thất, cô nói ít đi vài câu…”
Ngoài miệng thì Lý Uyển Khanh nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại vui sướng cực kỳ.
“Anh tôi cũng mềm lòng quá rồi, cô ta ức hiếp cô như thế mà anh ấy cũng không nhìn ra? Nếu không phải hai năm trước cô ta hại cô mất tích thì cô ta có thể ngồi lên vị trí mợ chủ chắc?”
Có thể tính cách yếu đuối càng khiến người khác thương yêu hơn, Hà Thất Thất nhìn Lý Uyển Khanh thuận mắt hơn Lý Tang Du nhiều. Cô ta nói khô cả miệng, cầm chén trà trên bàn lên uống mấy ngụm rồi lại tiếp tục nói dông nói dài.
“Không phải nói chứ, người phụ nữ kia đúng là có chút bản lĩnh, ngay cả ông nội cũng bị cô ta mê hoặc đến nỗi váng đầu. Để lại hết tài sản cho đồ đê tiện đó! Uyển Khanh, cô không phải đau lòng làm gì người phụ nữ như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp xui xẻo thôi. Cô cứ chờ mà xem đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT