Bị Lục Huyền Lâm chế giễu một trận, Vu Thiến tức giận đến run rẩy cả người, lớn tiếng hét lên với đèn đuôi xe đã đi xa: “Em không đến thăm cô ấy, em có gì sai chứ? Em và cô ấy từ lâu đã không còn là bạn bè, có thể gọi xe cứu thương cho cô ấy đã là tận tình tận nghĩa…”
Sau khi hét lớn, Vu Thiến quay đầu đi vào trong màn đêm.
Gió đêm thổi nhẹ nhàng, mang đi tất cả những khó chịu theo gió, chỉ để lại một màn đêm yên tĩnh.
…
Nhưng trong bệnh viện ánh đèn sáng trưng, cũng không yên tĩnh, Lục Huyền Lâm đi tới đi lui ở hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn ánh đèn sáng trên cửa phòng cấp cứu.
truyện teen hayLần này thời gian cấp cứu rất lâu, lâu đến mức khiến anh đứng ngồi không yên.
“Đã hơn một tiếng rồi, sao còn chưa ra nữa?” Lục Huyền Lâm lẩm bẩm.
Anh không biết tại sao mình lại sốt ruột, anh không nên nóng lòng, cô sống hay sống thì có liên quan gì đến anh chứ?
Đối với một người phụ nữ không biết liêm sỉ, anh sốt ruột vì cái gì chứ?
Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, anh suy đi nghĩ lại muốn thuyết phục chính mình bình tĩnh, nhưng vẫn luôn sắp thành lại bại.
Lúc này, ánh đèn đột nhiên tắt.
Trái tim Lục Huyền Lâm cũng treo lên theo.
Lúc Lý Tang Du bị đẩy ra, đầu tiên anh nhìn thấy chính là mặt cô. Ở bên ngoài khách sạn, anh nhìn thấy Lý Tang Du bị đẩy đi, cũng không nhìn kỹ mặt cô.
Đó là một khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào.
Trong lòng anh nhịn không được âm thầm kinh hãi.
Lý Tang Du nằm trên giường bệnh, nếu không phải còn chút hơi thở yếu ớt, Lục Huyền Lâm sẽ cảm thấy cô đã chết rồi.
“Cơ thể cô ấy thế nào rồi?”
Anh kìm lòng không được đã hỏi ra một câu như vậy, nghĩ đến Lý Tang Du sẽ chết, trong lòng anh có cảm giác đau nhói mà từ trước đến nay chưa từng có.
Bác sĩ dặn dò y tá phụ đang ghi chép cái gì đó, nghe thấy Lục Huyền Lâm hỏi mới quay đầu lại: “Anh với cô ấy…”
“Người nhà.” Lục Huyền Lâm đưa tay sờ sờ trán cô, vẫn còn rất nóng: “Cô ấy không sao chứ?”
“Cậu là chồng cô ấy à?” Bác sĩ nhíu mày nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ trách móc: “Sao cậu có thể lúc vợ cậu bị sốt còn để cho cô ấy uống nhiều thuốc ngủ như vậy? Sẽ xảy ra án mạng đó cậu biết không?”
Lục Huyền Lâm hơi choáng váng, phát sốt? Thuốc ngủ?
“Sao có thể chứ? Tại sao cô ấy có thể làm vậy chứ?”
“Anh có ý gì đây, anh làm chồng mà không hề biết vợ của mình bị bệnh sao?”
Y tá ghi chép hồ sơ bên cạnh tức giận, cô ta thấy bộ dáng cô gái nhỏ này dịu dàng đáng yêu, lại một mặt tái nhợt nằm ở đây cũng cảm thấy đau lòng, nhưng người thanh niên cao lớn trước mắt này lại…
“Có chuyện gì thì ra ngoài nói đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Bác sĩ Lý dẫn Lục Huyền Lâm ra khỏi phòng bệnh, để y tá kiểm tra bên ngoài cho cô.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh người tới người đi, bác sĩ Lý cũng đại khái nói cho Lục Huyền Lâm một chút tình huống cơ bản.
Nói xong, bác sĩ Lý lại nhịn không được bất bình thay Lý Tang Du.
“Mấy người trẻ tuổi các cậu đúng là quá không coi trọng bản thân rồi, lượng thuốc ngủ nuốt…” Bác sĩ Lý thở dài: “May mà đưa tới kịp thời.”
“Ý ông là cô ấy thật sự muốn tự tử?”
Lục Huyền Lâm nổi giận, phát sốt còn uống thuốc ngủ, Lý Tang Du không phải tìm đường chết thì là gì chứ?
“Cũng không thể nói như vậy, chỉ là tình huống của cô ấy rất đặc biệt, người làm chồng như cậu phải chịu trách nhiệm chứ.”
Bác sĩ Lý cũng coi như là người từng trải, bác sĩ nhân từ, ông ta không thể nhìn cô gái nhỏ bên trong kia lại chịu khổ nữa.
Y tá cầm khay đi ra, đề phòng liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Huyền Lâm và nói: “Anh là chồng cô ấy, sao anh không biết cái gì thế? Không phải là bắt cóc phụ nữ bán đi đấy chứ.”
Trên hành lang đều là người qua lại, giọng nói của y tá cũng không nhỏ, nhất thời thu hút được rất nhiều người liếc mắt sang.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng không hay, sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại: “Tôi không phải.”
Y tá vẫn còn không chịu buông tha.
“Anh nói anh là chồng của cô ấy, vậy anh có bằng chứng gì không? Cô gái nhỏ kia lại từ phòng khách sạn được đưa đến bệnh viện, vợ chồng bình thường sao có thể chạy đến khách sạn chứ?”
Bằng chứng? Lục Huyền Lâm theo bản năng sờ lên ngón áp út của mình, chỗ này trước giờ đều trống rỗng.
Ánh mắt bác sĩ Lý nhìn anh cũng bắt đầu khác thường: “Vị tiên sinh này, tôi thấy cậu vẫn nên đưa ra một vài chứng cứ hữu hiệu, nếu không chúng tôi sẽ suy nghĩ vì bệnh nhân mà không cho cậu tới gần phòng bệnh.”
“Tôi...” Lục Huyền Lâm hơi tức giận, từ lúc nào mà mối quan hệ giữa anh và Lý Tang Du còn phải lấy chứng cớ chứng minh?
“Nhìn kìa, không lấy ra được chứ gì, bây giờ có bọn buôn người, chính là giả bộ mình là người thân hay chồng gì đó.”
Người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ theo, đơn giản là nói nhìn bộ dáng của Lục Huyền Lâm cũng ngay thẳng, ai ngờ là loại người như vậy?
Đang lúc Lục Huyền Lâm hết đường chối cãi, một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ xa đi tới: “Làm sao lại vây quanh một chỗ vậy, ở đây là bệnh viện, cấm ồn ào.”
“Chủ nhiệm Hà, ở đây xảy ra chút vấn đề.” Bác sĩ Lý cũng không biết xử lý như thế nào nên gọi Lục Dương tới.
Đợi Lục Dương đến gần, mới thấy rõ: “Lục Huyền Lâm, sao lại là cháu?”
Ông ta còn tưởng là người nhà bệnh nhân gây chuyện, không ngờ là cháu trai của mình.
Người xung quanh dần dần tản đi, còn lại mấy người bọn họ vây quanh trước cửa phòng bệnh của Lý Tang Du.
“Bác sĩ Lục, ông nhận ra cậu ta à?” Y tá hơi kinh ngạc hỏi.
Lục Dương vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn kiêu ngạo cười cười giới thiệu: “Tôi đã nói qua với mọi người, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị - Lục Huyền Lâm, tuổi trẻ tài cao.”
“Chính là anh ta sao?” Y tá vẫn có chút không tin: “Người thật sao lại…”
Dừng một chút, y tá vẫn lựa chọn im lặng, cùng bác sĩ Lý chuyển sang phòng bệnh tiếp theo, trước khi đi ánh mắt cô ta còn nhìn về phía Lục Huyền Lâm nhưng vẫn mang theo vẻ đề phòng.
Lục Huyền Lâm không biết nên vui mừng hay là nên tức giận.
“Sao cháu lại ở đây, cơ thể có chỗ nào không khỏe à?” Lục Dương vỗ vỗ bả vai an, trong mắt mang theo chút vui mừng, cùng đứa cháu trai này coi như đã lâu không gặp.
“Không phải cháu.” Ánh mắt Lục Huyền Lâm rủ xuống có chút cô đơn, lời nói vừa rồi của bác sĩ Lý hình như còn đang quanh quẩn trong đầu anh: “Là Tang Du.”
“Tang Du lại là làm sao vậy?”
Sắc mặt Lục Dương lập tức tối sầm lại: “Tang Du đang ở trong phòng bệnh này sao?”
Không đợi Lục Huyền Lâm trả lời, Lục Dương đã tự mình mở cửa đi vào, cấu trúc của bệnh viện ông ta rất quen thuộc, thấy Lý Tang Du còn đang ngủ say nên khép cửa đi ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy, cháu nói rõ ràng cho bác xem.” Lục Dương nghiêm mặt, đối với đứa cháu trai xuất sắc này cũng không có bất kỳ ý tứ muốn nể mặt.
“Phát sốt, uống quá nhiều thuốc ngủ.”
Sắc mặt Lục Huyền Lâm cũng không thể tốt hơn bao nhiêu, anh biết lần này Lý Tang Du vào bệnh viện chính mình cũng không thoát khỏi liên quan.
Lục Dương thở dài: “Người ta tin tưởng giao con bé cho cháu, cháu cứ vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu ba của Tang Du biết được, cháu làm sao có thể nói chuyện với người ta đây?”
“Bác ba, chuyện này hy vọng bác có thể giấu đi giúp cháu.”
“Giấu như thế nào đây? Giấy không bọc được lửa, cũng đã vào bệnh viện rồi, lúc trước là sảy thai giờ lại phát sốt, người ta có mấy cái mạng mới đủ để cháu giày vò đây.”
Lục Dương cũng hận rèn sắt không thành thép, cháu trai mình chỗ nào cũng tốt nhưng chỉ là phương diện tình cảm lại quá bướng bỉnh.